Hắc Oa

Q7 - Chương 071: Làm trộm đừng vênh váo. (1)

“ A .... Phải rồi, anh Đường có nói hắn thành giám đốc công ty giải tỏa gì đó ...” Giản Phàm phản ứng khá hời hợt, nhớ ra Đường Đại Đầu có khoe danh thiếp vàng của Thương Á Quân, không lạ vì sao Tằng Nam có tin tức linh thông như vậy, làm nghề địa ốc vốn đứng giữa hắc bạch đạo mà, lại có Ngũ Thần Quang không khác gì cha nuôi: “ Là hắn thì tốt, kết cục hoàn mỹ, cái nồi đen này chụp lên đầu hắn là viên mãn, người do hắn tìm, việc do hắn làm, không liên quan tới người khác, công ty giải tỏa khi đó phạt vài đồng là xong, vẫn tiếp tục giải tỏa, chuyện càng thuận lợi. Bên khai phát vẫn xây nhà, chính phủ thu lợi. Hoàn mỹ, Thương Đại Nha xui xẻo rồi.”

“ Còn không à, tất cả đang truy bắt hắn đấy.” Tằng Nam ánh mắt ngờ vực: “ Giản Phàm, đó là bạn anh đấy, anh không định giúp à?”

“ Không giúp, thằng vương bát đản đó đáng chết, em biết nhà kia đáng thương ra sao, hai mẹ con đang đi cầu cứu khắp nơi.” Giản Phàm rất tức giận, giữa y với Thương Đại Nha chỉ là quan hệ lợi dụng mà thôi, trước kia đã dứt khoát rồi, hai năm qua không liên hệ gì:

Tằng Nam rụt rụt rè rè: “ Vậy còn một chuyện nữa, em nói, anh đừng giận nhé?”

“ Giờ anh rất bình đạm rồi, muốn làm anh giận không dễ đâu, chẳng cần Lý Uy nhắc anh cũng không dính dáng gì hết.” Giản Phàm nói thoải mái như không:

Tằng Nam nói gần như lí nhí muỗi kêu: “ Đường Đại Đầu giấu Thương Đại Nha đi rồi.”

“ Cái gì?” Anh chàng bình đạm nhảy dựng lên không khác gì mẹo bì dẫm phải đuôi, sau đó va cốp vào trần xe, ôm đầu lăn lộn tại chỗ, Giản Phàm nén đau giọng gấp gáp: “ Em vừa nói gì, nói lại xem nào, ai giấu ai?”

Tằng Nam nhăn mặ, cú đó đau phải biết, giọng cô như làm sai chuyện: “ Đừng trách em, tên đầu to không cho em nói, biết anh không ưa gì Thương Đại Nha.”

“ Không nói với anh mà nói với em à ... Nam Nam, nói với anh là em đang đùa đi.” Giản Phàm ôm đầu, ôm cả hi vọng cuối cùng:

“ Không phải, anh ta nhờ em thăm dò chút tin tức, mà công ty em cũng được Thương Đại Nha giúp ít nhiều, chỉ biết hình cảnh đang tìm kiếm khắp nơi ... Lão Đường sợ anh giận, bảo em ngàn vạn lần đừng nói cho anh biết ...” Tằng Nam làm vẻ mặt vô tội, sợ Giản Phàm nổi điên:

Giản Phàm thả mình ngồi bịch xuống ghế, trừng mắt lên, chửi bới om xòm: “ Em còn ngay ra đó làm gì, mau đi tìm Lão Đường, đồ ngu xuẩn đó, thằng què chết tiệt, chuyện này nhảy vào thì còn ai cứu được?”

Tằng Nam không dám ý kiến gì, xoay vô lăng phóng vèo đi, dọc đường đi liên tục nhìn mặt Giản Phàm hết trắng lại đỏ. Một phút ... Hai phút ... Ba phút ... Tằng Nam đỗ xe cách cửa quán ăn Thực Thượng ở đường Kiến Nam, thi thoảng xem đồng hồ, mới chỉ vài phút thôi mà cô tưởng chừng cả năm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận