Hắc Oa

Q6 - Chương 258: Sự thật thà không được khuyến khích. (2)

Giản Phàm ấp a ấp úng mất nửa ngày trời mới nói ra được, viện đủ lý do nào là nợ Tằng Nam không thể không đi, nào là Đường Đại Đầu truyền tin, lại còn tình anh em với Tiết Hán Dũng, lại có hợp tác làm ăn, tóm lại là một đống lý do không thể không đi gặp bạn gái cũ. Đừng hi vọng một nữ nhân chấp nhận một nữ nhân khác trong cuộc đời anh, trừ khi là thân thích. Quả nhiên Dương Hồng Hạnh đang rất cao hứng đi hẹn hò với đám chị em, mặt tối sầm, giọng điệu sặc mùi nguy hiểm: “ Vì sao lại nói với em?”

“ Anh, anh mà không nói, chột dạ lắm.” Giản Phàm hiếm một lần thành thật:

Dương Hồng Hạnh bị vẻ lúng túng đó làm đuôi mắt cong lên, có điều nụ cười chưa kịp thành hình đó lập tức bị cô áp xuống:” Nói ra không sợ em phiền lòng à, nghe nói là một đại mỹ nhân, em hỏi anh, anh có muốn gặp cô ấy không?”

“ Muốn ...” Giản Phàm gật đầu theo bản năng rồi rối rít lắc đầu: “ Không muốn, không muốn, anh không nhớ nổi chị ấy trông thế nào nữa rồi ... Kỳ thực chủ yếu là bàn chuyện làm ăn, giờ Thực Thượng tuy không lớn, nhưng kênh tiêu thụ đủ dọa chết người, ngồi xuống đàm phán với họ không hề yếu thế.”

Dương Hồng Hạnh thần sắc phức tạp, thừa sức nhìn ra tất cả chỉ là cái cớ, muốn mắng y, muốn hét lớn, muốn tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ của Giản Phàm lại không đành lòng, cố làm ra vẻ thoải mái, đi ra ngoài, không quay lại: “ Em biết rồi, sau này chuyện làm ăn đừng nói với em, vừa vặn em đi chơi cả ngày với đám Vũ Vân.”

“ Vậy tối mấy giờ em về, anh đón.” Giản Phàm rối rít đi theo, tỏ vẻ ân cần:

Không ngờ Dương Hồng Hạnh hừ một tiếng: “ Em không quản anh, anh quản em làm cái gì? Lắm chuyện.”

“ Đừng giận, Hạnh Nhi, nếu em giận anh không đi nữa.”

Dương Hồng Hạnh không đáp, cứ vậy đi thẳng, xuống một tầng lầu mới đứa mắt nhìn lên Giản Phàm đứng ngây ra bên cửa, sau đó đi nhanh hơn, tới khi bóng người biến mất. Ánh mắt đó là gì, khoan dung, trách móc, hay tạm thời nhẫn nhịn? Giản Phàm hối hận, đáng lẽ không nên thẳng thắn mới đúng, chẳng thà kiếm bừa lý do nào đó cho rồi, Giản Phàm vỗ đầu, hôm nay đầu óc làm sao .... Mấy cô gái cùng lúc tới nhà Lương Vũ Vân, mỗi lần mở cửa là một cái ôm, Lương Vũ Vân ôm Tần Thục Vân thì nói một câu, người cô toàn mùi nam nhân, tối qua đi thuê phòng với ai? Ôm Ngưu Manh Manh thì cười trêu, lại béo thêm một vòng ... Hai cô gái một đấm một đá, ba cô gái ríu rít la hét như bị người ta phi lễ, đợi tới lượt Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân thở dài: “ Đại tỷ, ăn mặc thuần tịnh cũng không ăn thua nữa đâu, bằng vào ngực chị ngày càng mềm như thế, chứng minh chị đã thành công từ thiếu nữ thăng cấp làm thiếu phụ rồi.”

“ Thiếu phụ là cái gì, đại tỷ đang nóng lòng thăng cấp thành bà chủ đấy, cô quản được à?” Tần Thục Vân cười hì hì:

Dương Hồng Hạnh đưa tay gõ tán cả hai: “ Trừ Manh Manh ra, hai đứa có tư cách nói chị hả?”

Không ngờ Ngưu Manh Manh bị câu này kích thích, ở sau lưng phản đối: “ Đại tỷ, chị nói thế là ý gì, em béo một chút, không có nghĩa là chưa lên giường với nam nhân.”

Ba cô gái đi đầu cười nghiêng ngả, Phỉ Nữ nổi hững kéo Ngưu Manh Manh tới lén lút hỏi: “ Manh Manh, nói cho các chị biết, cùng soái ca nào mây mưa thế, ai dám lên giường với em, dũng khí phải ngất trời, oa, không phải là em cưỡng bức người ta chứ?”

Mấy cô gái này không ai là thục nữ, Ngưu Manh Manh không ngờ mới phản bác một câu đã bị tấn công dồn dập, kéo nhau đùn đẩy vào nhà, Tần Thục Vân tinh ý phát hiện đại tỷ tuy nói cười đấy, nhưng nhìn thế nào cũng giống gượng gạo phụ họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận