Hắc Oa

Q4 - Chương 220: Chuyện xấu khó nói ra lời. (2)

Cách Tề Nguyệt Các chừng 30 mét, ở đó có một quán sách cũ ghi "Ba mươi đồng một cuốn, không mặc cả", áo trắng tóc trắng, râu dài ba tấc, chủ quán bộ dạng tiên phong đạo cốt mới sáng sớm đã ngồi khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Bề ngoài người này trông đáng mua hơn sách của ông ta nhiều, chẳng cần phải hóa trang cũng có thể diễn vai Trương thiên sư,

Mé trái của quán là Tề Nguyệt Các, khi cảnh sát tới, mọi người quanh đó đều thấy, một chủ quán vắng khách sang tán gẫu:” Lão Bạch, có thấy bộ dạng vừa rồi của Tề thái giám không?”

“ Có gì để mà xem, mười mấy năm trước cũng như thế mà.” Bạch Mao không thèm mở mắt, giọng điệu khinh miệt, kỳ thực hàng mi thọ kia giúp ích rất nhiều, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là thấy Tề Viên Dân đang cầm ấm tử sa rót trà, trông như ông ta đang nhắm mắt, người quen đều biết chẳng có gì qua được đôi mắt ông ta:

“ Tôi thấy không ngông nghênh được bao lâu nữa đâu, thằng họa hại Hoa Đình chết rồi, Tề thái giám đi nhanh thôi, chuyện thất đức làm cho lắm vào.”

“ Ha ha ha, Lão Quật, cái đường này chẳng phải toàn hạng lừa gạt trộm cắp sao, lương tâm đâu ra, chưa thấy ai bị sét đánh hết.”

“ Á à, Lão Bạch, chửi tôi à? Chúng ta lừa gạt cũng là kiếm miếng ăn nuôi gia đinh, sao đem so với chúng? Tôi thấy Tề thái giám sắp lật thuyền rồi, cảnh sát vài ba ngày lại tới, báo tang không xa.” Lão Quật là người đặt biệt danh thái giám cho Tề Viên Dân, vì hắn không râu ria gì cả, mặt béo tròn nhắn nhụi:

“ Chưa chắc.” Bạch Mao lần này thực sự nhắm mắt:” Xưa nay tiền có thể mua chuộc quỷ thần, mua cảnh sát có là gì.”

Hiên cổ, phố dài, dòng người đông đúc qua lại nhấn chìm lời tán gẫu, một vị tiên ông khép mắt dưỡng thần như nhìn thấu thế sự, ai biết trong lòng ông ta đang cuộn sóng, hình ảnh đêm mưa mười mấy năm trước ùa về, ông ta chưa bao giờ quên. Dù thế sách thì vẫn ba mươi đồng một cuốn, không nhiều lời. Cách đó vài km là chi đội hình sự Đại Nguyên, Trương Kiệt lái chiếc SUV đít bự vội vội vàng vàng về đội, dừng xe một cái là ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai, gõ cửa văn phòng Hồ Lệ Quân, vẻ mặt cấp thiết. “ Trương Kiệt, có chuyện gì thế?” Trong văn phòng, Hồ Lệ Quân đang lau súng, linh kiện tháo rời đặt đầy bàn, tay cầm cái giẻ lau nòng súng tới sáng bóng:” Có phải vẫn kẹt ở chỗ Phùng Mai Mai không?”

Vạn sự khởi đầu nan, nhưng không ai ngờ rằng lại khó đến thế, phó tổ trưởng Giản mang theo hai xe bốn người đi bảy tám chuyến mà không có thu hoạch, đám cấp dưới đã không nhịn được than phiền suốt ngày. Trương Kiệt mặt như quả mướp đắng gật đầu:” Tiết Kiết Đình khó chơi, cha mẹ vợ hắn càng khó chơi hơn, vợ hắn thì không ai chịu nổi, chúng tôi tới lần thứ tám rồi, không nói một câu, ép một chút là khóc, bế cả đứa bé khóc theo, làm người ta nhìn mà đau lòng ...”

Không biết là kể khổ cho bản thân hay là cho gia quyến người chết, dù sao cái mặt đau khổ lắm, cái tính hắn đối diện với thổ phỉ cũng không sợ, nhưng gặp đôi mẹ con sụt sùi nước mắt như thế thì chịu chết, nhìn người ta không khỏi liên tưởng vợ con mình, thế nên lúc đó mới phản đối Giản Phàm. Đợi hắn kêu ca nửa ngày trời thì Hồ Lệ Quân đã lắp súng lại, cho vào bao súng đeo bên nách:” Trương Kiệt, tôi phụ trách điều tra đồ cổ, không giúp gì được anh em các cậu.”

Trương Kiệt xoa xoa tay cười nịnh:” Chị Hồ, phó tổ trưởng bảo tôi tới mời chị, cậu ấy nói, chuyện này nhất định chị mới làm được.”

“ Cái gì, mời tôi, làm cao gớm nhỉ, sao cậu ấy không tự tới mà mời.”

“ Xấu hổ chứ sao, hai ngày liền không hỏi được một câu, giờ người ta còn chẳng cho vào nhà, cậu ta không dám gặp ai, thấy đội trưởng Lục cũng tránh. Ài chị Hồ, chị đừng nói với ai nhé, vừa rồi bọn tôi tới nhà Tiết Kiến Đỉnh, cái mụ già đang rửa mặt trong sân, chúng tôi vừa vào là hất nước ra ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận