Hắc Oa

Chương 121: Phúc họa song hành (1)

Tương Địch Giai giới thiệu cho Giản Phàm nghe về khách sạn Ngũ Châu, nơi này nổi danh vì món Tây chính tông, khách sạn tổng cộng cao 27 tầng, có rất nhiều hạng mục ẩm thực vào giải trì. Nhà hàng Tây ở tầng 20, khi hai người tới thì đã đầy khách một nửa rồi, trong tiếng nhạc du dương, có thể nhìn thấy mấy khách nước ngoài màu da khác nhau, phục vụ áo sơ mi trắng thắt nơ đen rất lễ phép đón tiếp mỗi vị khách. Đại sảnh rộng hơn 200 mét vuông, bốn phía là những cột trụ kiểu La Mã phân chia ra không gian riêng biệt, bàn gỗ hồ đào, ghế đồng chỗ tựa cao, mỗi chiếc bàn còn đặt một cái đèn nến, đậm phong tình dị quốc. Nhìn qua không ai nghĩ đang ở Trung Quốc. Hai người tới vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, cảnh sắc Đại Nguyên về đêm thu hết vào mắt, thành phố biến thành đại dương đèn màu bao la. Giản Phàm nhìn mà cảm xúc dào dạt, bình thường giờ này y thường chui vào phòng nhỏ hôi hám chơi vi tính, hoặc là cùng mấy cảnh sát thực địa ngồi tán phét đánh bài. So sánh hai đằng, không khỏi thốt lên: Đây mới là cuộc sống. Tương Địch Giai xem chừng rất quen thuộc nơi này, hỏi ý kiến Giản Phàm, tùy ý gọi hai suất bò bít tết, một đĩa salad khoai môn, sandwith cà ngừ Cali, một chai rượu vang. Tên rượu vang nghe vào tai Giản Phàm chỉ là một chuỗi âm tiết, y căn bản không hiểu, có điều cũng ngại không hỏi. Mà chẳng thèm quan tâm nữa, vì Tương Địch Giai cởi áo khoác ra rồi, chiếc áo len trắng muốt, trắng không có chút tì vết nào tăng thêm không ít khí chất thanh nhã của cô, đương cong uốn lượn ở ngực bổ sung thêm chút gợi cảm cho sự thanh nhã đó, Giản Phàm nhìn hoa mắt, đoán chừng mắt liên tục đảo tới vị trí nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận