Hắc Oa

Q7 - Chương 023: Trí tuệ của Phí Béo.

Sau ba ngày đi hết các thôn vên đường, Nhị Oa Đầu, Cao Lương Bạch giá rẻ tặng hai xe, thuốc lá Hồng Hà tặng mấy thùng, bánh kẹo rải ra như rác, tiền tiêu tới vài vạn, đổi lại một đống bút tích rồng bay phượng múa, đều là mực bảo của trưởng thôn. Tằng Nam hiểu rồi thứ tin tức vụn vặt này là mục tiêu của Giản Phàm, chỉ bộ óc hết sức tí mỉ của y mới có thể tìm ra thứ có giá trị trong đó. Ngày 2 tháng 7, tức là đã năm ngày trôi qua, dự báo nói trời có mưa, mưa thật, mà ở quê thì cơ bản mưa một cái là nhàn, Giản Phàm nhốt mình trong phòng xem đống tin tức từ các thôn gửi về, chữ thiếu nét, khó đọc hơn cả thiên thư, thất vọng, không tìm được biết tin, dù là giả mạo. Cộc cộc cộc! Giản Phàm đi ra mở cửa, mở cửa ra thấy Tằng Nam mỉm cười đứng trước cửa, liền hỏi: “ Sao có tin rồi à?”

“ Anh tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Tằng Nam tốn công đứng tạo dáng vô ích, lườm một cái, thấy Giản Phàm thất vọng quay về phòng thì kéo tay:” Đi nào, ăn cơm thôi.”

“ Lát nữa tôi đi ... Thôi được, đợi tôi dọn dẹp đã.” Giản Phàm vốn không có tâm tư ăn uống, có điều vừa nói ra Tằng Nam liền không vui, đành sửa lời, thu dọn đống giấy tờ trên bàn, cẩn thận dùng gạt tàn đè lên trên, quay ra thấy Tằng Nam vẫn cười, lấy làm lạ: “ Hôm nay sao thế?”

“ Chẳng có trung tâm thương mại để dạo chơi, Thành Cương dẫn tôi ra trạm thu mua nông sản ... Chúng tôi mua hai còn thỏ rừng, một con gà, Sĩ Thanh mang tới cho đầu bếp nhà chiêu đãi, khao thưởng chúng ta.” Tằng Nam xem chừng đã học được cảnh hưởng thụ cuộc sống thôn quê rồi: “ Giản Phàm này, anh dạy Sĩ Thanh làm cơm đấy à?”

“ À, không phải đâu, thằng đó vốn không biết làm cơm, sau khi kết hôn bị vợ bắt làm, không liên quan tới tôi, tôi lấy đâu ra bản lĩnh dạy nó.” Giản Phàm một khi bước vào trạng thái công tác là rất ít chú ý tới ngoại cảnh, bị Tằng Nam lôi đi xềnh xệch đầu óc vẫn là đống tin tức vụn vặt thu thập được:

Hai người sóng vai rời tầng hai, nhà ăn ở tầng một, thường là dùng để chiêu đãi cấp trên, khi không có nhiệm vụ chiêu đãi thì mở cửa với bên ngoài. Khi hai người tới nhà ăn thì Tiêu Thành Cương ăn tham không đợi được sớm đụng đũa rồi, Phí Béo ở bên trách hắn chưa rửa tay đã ăn, nhiệt tình mời Giản Phàm và Tằng Nam ngồi. “ Này, này, đừng tranh giành.”

Tránh hai thằng ăn tham cướp mất, Giản Phàm ngồi xuống bàn nhanh tay gắp cho Tằng Nam hai cái đùi thỏ, động tác hết sức tự nhiên làm Tằng Nam lòng ấm áp, chưa uống giọt rượu nào mà lòng đã ngây ngất phiêu diêu, len lén chú ý hai người kia chỉ ăn không để ý mới yên tâm hưởng thụ. Phí Sĩ Thanh và Tiêu Thành Cương ăn uống không thể chấp nhận được, hai thằng dùng cả hai tay, xương nhai rau ráu, Tiêu Thành Cương khen Phí Béo nấu ăn sắp bằng Oa ca rồi, Phí Béo đắc ý khoe tài nghệ học từ cha Oa ca tất nhiên cao hơn Oa ca một bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận