Hắc Oa

Q5 - Chương 247: Buồn, lo, vui, khổ đầy ắp hết nhân sinh. (3)

Giản Phàm cười trộm, vừa cười một cái đụng vào vết thương ở má, "á" một tiếng, đang định lên tiếng xúi bẩy Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương làm việc này thì Lục Kiên Định thu dọn đồ đạc, vẫy tay đuổi người, thực sự không ưa nổi cái tên cãi lãnh đạo chem chẻm này:” Đi đi đi, không gặp cậu thì nhớ, gặp cậu rồi chỉ phiền, về nghỉ ngơi đi, đợi lành lặn rồi hẵng quay lại. Nếu không có chỗ nào để đi thì về văn phòng mà đợi thông báo.”

“ Đội trưởng Lục, vậy vụ án của chúng tôi thì sao, còn chưa kết án mà. Tôi vì chuyện này mà về.” Đuổi cũng không đi, Giản Phàm vẫn ngồi nguyên tại chỗ. “ Ài, cậu vẫn còn chưa quên việc đó à?” Lục Kiên Định nhìn bộ dạng thương binh thảm hại của Giàn Phàm mà không biết bình luận gì, có điều sự ngang ngạnh đó có vài phần đáng yêu: “ Vụ án này hiện giờ không thể làm được nữa.”

“ Vì sao?” Giản Phàm ngớ ra, mơ hồ có chút lửa giận nhen lên:

“ Ài, tôi nói cho cậu biết nhé, Giản Phàm, hiện giờ có vụ lừa gạt ngân hàng, có vụ án buôn lậu cổ vật, có Tề Thụ Dân vừa bắt, thêm vào 67 món đồ cổ mà Lý Uy nộp lên, đều là vụ án vô cùng nghiêm trọng, được tỉnh tiếp nhận, ở trong trạng thái bảo mật cao độ, đừng nói phá án kết án, tới cả thẩm vấn nghi phạm còn không có phần của chúng ta, vậy thì cậu làm thế nào?”

“ Chẳng lẻ bỏ giữa chừng như thế?” Giản Phàm nghe mãi lâu sau mới nói được một câu, chưa cam lòng cắn răng đứng dậy: “ Không được, tôi phải đi tìm chi đội trưởng, thêm vài tháng nữa là mười lăm năm rồi, không thể kéo dài thêm được nữa.”

Lục Kiên Định định đưa tay ngăn cản, cuối cùng lại thôi, kết quả giống nhau, để cậu ta tự cụng đầu vào tường cho tỉnh. Rời phòng Lục Kiên Định, Giản Phàm mặt hầm hầm đi tới thẳng phòng chi đội trưởng. Cộc cộc cộc ... Rầm rầm rầm! Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, gõ hồi lâu Giản Phàm thoái chí thả tay xuống, chi đội trưởng không có mặt. Mang theo cánh tay treo lủng lẳng, mỗi bước chân vẫn cảm giác ngực nhâm nhẩm đau, nhưng tới bây giờ Giản Phạm mới cảm thấy bị thương. Ở trong viện hai mươi ngày, bao nhiệt tình tích tụ về tới đội lòng nguội lạnh, suy tính bao ngày chưa được triển khai đã bị bóp chết, sắp tới lúc vén mây nhìn thấy mặt trời, nhưng lại bị lớp mây mù khác bao phủ, không rõ cả xảy ra chuyện gì, cúi đầu thất thểu lê từng bước rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận