Hắc Oa

Q6 - Chương 267: Tình định ôn nhu. (3)

Giản Phàm suýt nữa giơ tay lên trời thề: “ Đổi được lòng bình an, đổi lấy nụ cười của em, vậy là lãi rồi.”

“ Đừng cợt nhà, hôm nay chúng ta giao hẹn điều đầu tiên, về sau bất kỳ chuyện gì dính líu tới nhân tình bạn gái của của anh, đừng để em biết, anh cho rằng em rộng lượng tới mức bao dung được à?”

“ Tuân lệnh, yên tâm, mặt anh giờ thế này, không ai tranh chồng với em đâu. “ Giản Phàm tức thì cười lệch miệng, chuyện này qua rồi, cao hứng hơn nữa là trong lòng mình không có bất kỳ điều gì vương bận nữa, hoàn toàn thả nhiên rồi: “ Làm anh sợ chết, cứ tưởng em lại định đàm phán chia tay với anh, lòng cứ hối hận không nên nói cho em biết.”

“ Lại là sao?”

“ Còn không phải à, giờ anh có ám ảnh tâm lý rồi, không thể cứ sắp kết hôn lại chia tay rồi phải kiếm người mới, có câu thế nào nhỉ, người chơi đùa với cuộc sống, cuối cùng sẽ bị cuộc sống chơi đùa lại ...”

“ Được rồi, đừng nói như mình là tình thánh nữa, sau này anh đừng phạm sai lầm là em thỏa mãn lắm rồi.” Dương Hồng Hạnh thở dài có chút bực mình, có chút cam chịu, tính cách chuyện gì cũng suy nghĩ cặn kẽ cẩn thận của cô, cứ bị nụ cười xấu xa cùng lời nói của Giản Phàm phá hết, cuối cùng thành cái gì cũng hồ đồ. Ôi, chắc là không còn lựa chọn nữa rồi, lựa chọn này cũng không phải quá tệ:

Yên ổn rồi Giản Phàm nhớ ra: “ Hạnh Nhi, vừa rồi em định nói gì mà nghiêm túc thế, dọa anh à?”

“ À, em định nói mai chứng ta đi làm giấy kết hôn, không nghiêm túc sao được, ai bảo anh có tật giật mình tự dọa bản thân.” Dương Hồng Hạnh nhéo tai Giản Phàm:” Đừng có mà đắc ý vội, kỳ thực hôm nay khi ra ngoài em định chia tay với anh ... Nếu không phải ba người Vũ Vân ra sức khuyên can, nói anh nghĩa khí, có trách nhiệm, miễn cưỡng có thể tính là nam nhân thì em đã đàm phán chia tay rồi ... Giao hẹn thứ hai, sau này phải đối xử thật tốt với mấy người bạn của em, dù họ đối xử với anh ra sao.”

“ Không đúng.” Giản Phàm gãi đầu:

“ Cái gì không đúng?”

“ Em bịa chứ gì, Vũ Vân chắc chắn chỉ khuyên chúng ta chia tay thôi, cô ấy nhìn người phải xem cha là ai, thân thích làm quan hay không mới nghỉ tới thứ khác, anh out ngay từ vòng gửi xe. Thế nào cũng bảo em rằng làm tình nhân thì hợp chứ không nên cưới về, đúng không? ... Còn Thục Vân, cô nàng đó thích làm con chim nhỏ đáng yêu, thích được nam nhân nâng niu như cánh hoa, anh không phải loại biết chiều chuộng săn sóc như thế, cô ấy có thể đánh giá cao anh, song cho out ngay ... Manh Manh khỏi nói làm gì, trí tuệ trẻ vị thành niên, cơ bản không phân được tốt xấu ... Còn em, hôm nay không vui nên em chắc chắn hỏi ý đám bạn, nhưng không để họ tác động lên quyết định của mình.” Giản Phàm không chút khách khí vạch trần lời nói dối của Dương Hồng Hạnh:

“ Không được nói người ta như vậy.” Dương Hồng Hạnh cười khanh khách đánh Giản Phàm, nhưng Giản Phàm có thể nói chuẩn xác như thế khiến cô bất ngờ: “ Vậy anh nói nhãn quang của em ra sao?”

“ Em à, đơn giản lắm, trong mắt em chỉ có anh thôi, em sao bỏ được anh, nên lòng anh không buông bỏ được em.” Giản Phàm giang tay:

Dương Hồng Hạnh khe khẽ rung động, đúng thế, đơn giản lắm, mình chỉ thích mỗi anh ấy, chẳng thể bỏ được, dù biết anh ấy có vô số khuyết điểm, đồ đáng ghét không nói một câu dễ nghe, cái mặt đắc ý đáng ghét, cắn răng đặt bát xuống quát:” Đi rửa bát đi.”

Nói xong cố nhịn cười chạy vào phòng vệ sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận