Hắc Oa

Q5 - Chương 151: Thành kiến đã sâu. (1)

“ Phương thức sinh hoạt hiện đại làm con người ta thiếu rèn luyện, từ nơi này đạp xe về tốn nửa tiếng, vừa vặn bù đắp lại, anh không thấy bụng Tiêu Thành Cương có mỡ rồi à, vì ngồi xe quá nhiều đấy ... Tôi vừa rèn luyện lại tiết kiệm tiền, sao không làm?” Giản Phàm vừa nói vừa vẫy tay chào hỏi mấy đồng đội mới quen:

“ Phục rồi, tôi phục thật rồi, thế cậu thong thả mà đạp xe nhé, tôi về nhà đây.” Trương Kiệt đến cạn lời, lý luận thì nghe rất đúng, nhưng mà Giản Phàm nói ra nó sai sai thế nào ấy, chỉ là hắn không cãi nổi:

“ Khoan, ra ngoài nói chuyện. “ Giản Phàm nói một câu hết sức thần bí rồi đi ra lấy xe đạp đạp đi:

Trương Kiệt lái xe rời đội bốn, Giản Phàm đợi ở bên đường, xe tới nơi, Giản Phàm bỏ xe đạp, lên ghế phụ lại, vặn chìa kia tắt máy đi, nghiêm mặt nói: “ Trương Kiệt, tôi từ Ô Long về đã 5 ngày rồi, có một câu tôi không thể không nhắc anh.”

“ Nói đi.”

“ Trong quãng thời gian tôi không có nhà, anh có liên hệ với Lý Uy và Nguyên Nghị Minh không? “ Giản Phàm đột ngột tung ra một quả lựu đạn:

Trương Kiệt giật mình, ngạc nhiên nhìn Giản Phàm một lúc, lặng lẽ gật đầu. Giản Phàm mặt khó coi truy hỏi:” Họ cho anh cái gì?”

Trương Kiệt quay mặt đi, không muốn nói, Giản Phàm bóp cằm hắn quay lại, chỉ mặt nói như giáo huấn trẻ con: “ Yên tâm, tôi không trong sạch gì hơn anh đâu, mấy lời đồn trong chi đội chắc anh nghe cả rồi, tôi không tố cáo anh, nhưng anh phải nói thật cho tôi biết.”

“ Con mẹ nó, cái này mà cậu cũng biết à? Lừa tôi phải không?”

“ Anh mà cần phải lừa à, nhìn anh tới đội bốn mà thản nhiên như thế, không lải nhải cau có là đủ thấy không bình thường rồi.”

“ Không phải tôi không bình thường, mà là cậu không bình thường, từ khi tôi theo cậu, chuyện tốt cứ tự mò tới cửa, không thể trách tôi. Tôi nói rõ cho cậu vậy, mùng 3 Tết vừa đi làm thì Nguyên Nghị Minh tới tìm tôi, nhà ở tiểu khu Liên Hoa, họ để cho tôi với giá nội bộ, 70% giá thị trường, tôi không lấy.” Trương Kiệt không mập mờ nữa, thú nhận:

“ Sao không lấy? “ Giản Phàm không tin tên này thanh cao như vậy:

“ Ngốc mới lấy, 70% cũng hơn 30 vạn, tôi lấy đâu ra mà mua, nói ra chẳng sợ cậu cười, họ mà đưa tiền mặt thì tôi đã nhận. “ Trương Kiệt khịt mũi thú nhận:

“ Thế là tốt, đừng để lại sơ hở đến lúc tình ngay lý gian, trăm miệng cãi cũng không xong, thế thôi, anh về đi. “ Giản Phàm mở cửa xe định xuống:

Trương Kiệt đưa tay kéo lại: “ Cậu nói rõ ràng đi, ý gì đấy hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận