Hắc Oa

Q7 - Chương 032: Đêm dài khó ngủ. (2)

Tằng Nam nắm áo Tiêu Thành Cương đi sau, giọng run run:” Linh tinh, nơi này đen xì xì chết khiếp.”

“ Chị nhát thế, tôi nhớ chị luyện võ từ nhỏ kia mà, đến nam nhân bình thường không đỡ nổi mấy chiêu.”

“ Tôi không sợ người, tôi sợ ma ... Lần sau tôi không tới nữa.”

“ Chị tự dọa mình thôi, ma ở đâu ra ... Thôi hỏng rồi, trời sắp tối, chúng ta không có đèn pin thì sao lên núi được.” Tiêu Thành Cương đứng lại, nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng:

Tằng Nam càng thêm lo, mắng Tiêu Thành Cương hồ đồ, tiếp đó sợ hãi, Giản Phàm chưa xuống, trời tối xảy ra chuyện gì bất tắc thì biết làm sao? Hai người đánh liều đi tới phía trước, nhưng hai bên đường đều là rừng đen xì xì, đi vào một bước thôi Tiêu Thành Cương cũng sợ lạnh người, Tằng Nam lại đột ngột hét lên: “ A, ma ...”

Tiêu Thành Cương cũng nhảy lùi ra sau, phía trước thấp thoáng có ánh sáng lượn qua lượn lại như ma trơi, kéo tay Tằng Nam lùi ra sau, thuận tay nhặt lấy cục đá, an nủi: “ Đừng sợ ... Đừng sợ ... Dù người hay ma cũng đập chết nó.”

“ Không .... Không sợ mà tay run thế này à?” Tằng Nam giơ tay mình lên, tay Tiêu Thành Cương nắm lấy tay cô run lẩy bẩy:

Ngọn lửa đã đến gần, chỉ cách vài mét, Tiêu Thành Cương nắm chặt cục đá chuẩn bị tập kích thì có tiếng người truyền tới: “ Hai người lên cơn gì thế hả? Từ xa đã nghe thấy rồi, không có ma cũng bị hai người gọi ra.”

Nghe rõ rồi, là tiếng Giản Phàm, sau lưng còn có cái bọc, thì ra cởi áo làm bọc, Tằng Nam không sợ nữa dẫm cỏ gai chạy vội tới, tay trái cầm đuốc làm bằng cánh thông, vai phải khoác bọc, toàn thân bẩn thỉu đen xì xì, chỉ vài tiếng không gặp đã thành thế này, cứ như chui từ bếp ra, không phải trời tối đã nhìn thấy Tằng Nam vừa rơi nước mắt rồi. “ Đi thôi, đã bảo mọi người đợi ngoài đường mà, tôi phải tính thời gian về trước khi trời tối chứ ...” Giản Phàm vừa đi vừa nói:

Tằng Nam theo sau không vui: “ Người ta lo cho anh chứ sao, anh lên cơn gì thế, một mình lên núi.”

“ Đúng thế Oa ca, anh không về em còn tưởng anh bị sói tha rồi.” Tiêu Thành Cương yên tâm một cái là nói lời khó nghe:

“ Vậy thì may quá, tao đỡ phải nhìn mày lải nhải cho bực.”

Tằng Nam thấy Giản Phàm đã về khôi phục bản tính, bóc trần việc Tiêu Thành Cương vừa rồi sợ run người còn nắm tay cô. Tiêu Thành Cương đánh lạc hướng, hỏi đi đâu mà lâu thế, cái miếu không xa, sao mãi mới về, có tìm thấy gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận