Hắc Oa

Q5 - Chương 181: Đại náo thiên cung! (15)

Hai tên mặc vest thở phào đi theo Tần Cao Phong, tưởng chuyện vậy là ổn rồi, nhưng Giản Phàm kiên quyết chắn đường, cảnh cáo:” Không thể thả người, Tần Cao Phong, anh đừng trách tôi không khách khí.”

“ Chi đội trưởng Ngũ, xem lời khai đi đã rồi quyết. “ Tần Thục Vân khẽ kéo Giản Phàm lại, mặt chi đội trưởng Ngũ đã tím tái thế kia rồi, còn cương nữa không hay: “ Giản Phàm làm vậy là có lý do của anh ấy, không phải vì muốn kháng lệnh chú đâu.”

Nói xong đưa lời khai ra. Tần Cao Phong dừng bước, người ngân hàng cuống lên, nhưng không dám làm gì cả, cứ nhìn Ngũ Thần Quang chờ đợi. Lời khai chỉ có ba trang, ngắn ngủi những rõ ràng, Ngũ Thần Quang xem một lúc là xong, dù sao cả đời trải qua không biết bao sóng gió rồi, sắc mặt dần trấn tĩnh lại, chép miệng một cái, cuối cùng vẫn nói: “ Thả người đi, trước tiên để ngân hàng xử lý, không xử lý được chúng ta mới tiếp nhận.”

Nghe câu này mấy người Tần Thục Vân nhụt chí, một ngày vất vả ngược xuôi vậy là vứt đi rồi, cao tầng muốn che đậy việc này. Tần Cao Phong lại lần nữa bước lên, Giản Phàm ngăn cản, giọng không kích động nữa, nhưng vô cùng kiên quyết:” Không được, tuyệt đối không thể thả.”

Tần Cao Phong quát:” Giản Phàm, cậu điên rồi à?”

“ Ai thả người mới là bị điên, chuyện này bị bưng bít sẽ khiến rất nhiều người dân thiệt hại lớn, rất nhiều con chuột béo thoát tội, không thể làm thế được.” Giản Phàm nói hết sức trấn tĩnh:

Hai vị đốc sát nhìn Ngũ Thần Quang có vẻ khó xử, họ là người quen mặt Giản Phàm, thiện chí nhắc: “ Giản Phàm, cậu tránh ra đi, đây là mệnh lệnh của cục trưởng Lương đấy, tất cả phải phục tùng mệnh lệnh, cậu cũng phải đi theo chúng tôi.”

“ Mệnh lệnh kiểu gì thế, bao che nghi phạm, chôn vùi sự thật, các người tự nhận mình là cảnh sát đấy à, loại mệnh lệnh này tôi không tiếp nhận.” Giản Phàm đứng trước cổng chính, nhất quyết không đi:

Ngũ Thần Quang mất mặt lớn rồi, lời này mà truyền tới tai lãnh đạo còn tới mức thế nào, mắng cả cục trưởng rồi, thằng nhóc này quá lắm rồi: “ Cao Phong, còn không mau tước súng.”

“ Tôi xem ai dám? “ Giản Phàm nhanh như cắt rút súng cầm tay, rắc một cái đã mở chốt bảo hiểm: “ Thử tiến lên xem.”

Lần này thì toàn bộ người hai phe cùng kinh hoàng bất giác lùi lại, người ngân hàng trốn sang bên né súng, Tần Thục Vân không ngờ chuyện tới mức này, sợ hãi hét lên: “ Giản Phàm! Anh đừng kích động.”

Mấy người Tiêu Thành Cương cũng liên tục gọi tên Giản Phàm, muốn y bình tĩnh, Tần Cao Phong căn bản không sợ nói: “ Trò này tôi dạy cậu, có giỏi chĩa sũng vào tôi xem.”

“ Phì! ... Được lắm, các người thích bao che cho tội phạm, làm đi, tôi khinh! Không thèm chung hàng ngũ với các người.” Giản Phàm khinh miệt nhổ một bãi nước bọt, một tay cầm súng, tay cởi cúc áo, bộ cảnh phục sạch sẽ ném xuống đất, tiếp đó là mũ ném tới chân hai vị đốc sát:

“ Giản Phàm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận