Hắc Oa

Q5 - Chương 001: Đào bới quá khứ. (1)

Gần tới tết Dương Lịch, khắp nơi ở Đại Nguyên có thể thấy dòng chữ "Happy New Year", nhà hàng, cửa hiệu, thậm chí các tòa nhà đều trang trí rực rỡ để ăn mừng ngày lễ tới từ phương Tây, đối với thương gia mà nói đây có lẽ vẻn vẹn là một cái cớ treo biển giảm giá móc túi khách hàng, đối với người trẻ tuổi tặng nhau quà Giáng Sinh, ngâm nga khúc ca vui tươi rộn ràng có thể mang tới cảm giác được kết nối với thế giới. Quá trình đô thị hóa thành phố quá nhanh để lại rất nhiều tiếc nuối, tiếc nuối nhất là sự giằng co giữa truyền thống và hiện đại, giằng co sinh phân hóa, phân hóa gây phai nhạt, rồi phai nhạt tới mất đi cả cá tính của mình. Lái xe từ đường vành đai hướng về bốn khu của Đại Nguyên có thể thấy được sự phân hóa này, đặc biệt bên tuyến đường sắt quanh năm vận tải than, nơi đây bao phủ màu đen bẩn thỉu, nhà thấp, tường đen, đường phủ bụi than mơ hồ cấu thành một cảnh quan khác, được người ta gọi là nơi kết hợp giữa thành phố và nông thôn. Cư trú ở đây là lượng lớn người lao động ngoại lai, dân di cư từ nông thôn và những người không có hộ khẩu được đồn công an liệt vào danh sách "ba không". Đi trên con đường xám xịt ấy có chiếc xe van đen sơn bóc tróc đi tới, lái xe cũng là chàng trai đen xì xì, dừng lại ở đầu đường, ba người đi xuống, hai người vóc dáng bình thường, một lại cao lớn khác thường, nhìn hoàn cảnh xung quanh với ánh mắt ngạc nhiên, người thấp hỏi người cao:

“ Sỏa Trụ, anh lớn lên ở đây à?”

“ Ừ, đúng. “ Sỏa Trụ gật đầu, hít một hơi, nước dãi lúc nào cũng có thể chảy ra nên động tác này thành thói quen rồi, tỏ ra ngạc nhiên hơn hai người đồng hành: “ Sao?”

“ Bẩn bỏ mẹ. “ Người nói là Hắc Đản, mặc trang phục bảo an, trông đã phần nào gột rửa được cái vẻ nhà quê ở Ô Long, rõ ràng là không quá hài lòng với nơi này, hoài niệm: “ Ô Long của bọn này mới là tuyệt, ra cửa một cái là non xanh nước biếc, ở sông vốc nước chỗ nào cũng uống được, ở thôn làm việc mệt ở đâu lăn ra ngủ ở đó, đâu như trong thành phố, ài ... Còn cái nơi bẩn thỉu này nữa, không giống chỗ người sống.”

“ Thế này không tệ rồi. “ Sỏa Trụ là người gốc Đại Nguyên, tỏ ra khó chịu bênh vực quê hương: “ Cách nơi này không xa có mỏ than, mấy năm trước chưa có nước, nam nhân sống trên con đường này toàn bụi than, đen xì xì, nam nhân đen thì làm nữ nhân cũng đen, một người đen thành hai người đen, đồn cảnh sát gọi là hộ da đen.”

Hắc Đán và Thán Chủy nghe Sỏa Trụ giải thích như thế đều cười lớn, đi vài bước qua một cái nhà cấp bốn lụp xụp, Sỏa Trụ gõ cửa hỏi đường:” Chị gái, nơi đây chỗ nào bán bánh vừng không?”

“ Nhiều lắm, tìm ai?”

“ Tìm hết.”

“ Kia, nhà thứ bảy, tên què ... Sau cái cửa sắt kia kìa, đều có ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận