Hắc Oa

Q3 - Chương 182: Phong hồi lộ chuyển. (3)

“ Anh thật hồ đồ, em lo chính là cái này, nếu manh mối là giả cũng không sao, dù gì bao nhiêu người có tra ra cái gì đâu, nhưng nếu là thật thì phiền lắm.” Giữa đôi mày Dương Hồng Hạnh như có nỗi lòng khó giải tỏa: “ Nếu là vụ án bình thường thì không nói, nhưng liên quan tới Phân cục Tấn Dương thì khác. Vụ án này dính líu tới nội bộ chúng ta, tương lai điều tra sẽ khó khăn trùng trùng, chưa kể có nguy hiểm, phiền toái không thể lường trước. Bất kể người trong hay ngoài đều có thân phận địa vị, anh là ai, là cảnh sát nhỏ không có bối cảnh, anh không có vị thế để tra họ mà vẫn an toàn. Em lo sự nghiệp của anh sẽ gặp trở ngại.”

“ Vậy thì sao hôm qua em còn đồng ý giúp anh?” Giản Phàm hỏi lại:

Dương Hồng Hạnh hậm hực:” Em tưởng anh chỉ hoang tưởng, căn bản không thể tra ra cái gì, em muốn xem anh ngã dập mặt cũng tốt.”

“ Kỳ thực anh cũng muốn ngã, nhưng mà đôi khi ngay cả ngã cũng không dễ dàng.” Chuyện này phức tạp hơn Dương Hồng Hạnh nghĩ nhiều, Giản Phàm không muốn dính vào làm gì, cũng chẳng thể nói ra được, quá nhiều mối quan hệ lằng nhằng trong chuyện này, riêng liên quan tới Tằng Nam là y đã không cách nào mở miệng rồi:

Đang đi thì có điện thoại, Giản Phàm vừa cầm máy lên, không biết nghe thấy cái gì mà phanh két một cái, sau đó chuyển xe qua dải dừng xe bên đường, ừ ừ vài câu, mắt thì thâm trầm nhìn Dương Hồng Hạnh. “ Sao rồi?” Dương Hồng Hạnh đợi Giản Phàm đặt máy xuống là hỏi vội:

“ Lớp trưởng, sự thực chứng minh nam nhân tham ăn thì cũng có thể thành công.”

“ Anh nói sao?”

“ Súng, tìm được khẩu súng của Phân cục Tấn Nguyên rồi.”

Dương Hồng Hạnh chấn kinh rồi lại nhắm mắt vào thở dài, xong rồi, án lớn như thế, cô e Giản Phàm lập công nhưng lại chịu tội. …. …. “ Súng số Z199323455, đạn bốn viên, phù hợp với khẩu súng đánh mất ở Phân cục Tấn Nguyên.” Ở hiện trường tìm kiếm súng, mười người tiêu hao tới ba tiếng, cuối cùng tìm thấy súng trong vách của một cái giếng xi măng, xem ra sau lần say rượu lỡ lời đó đã bị Tiết Kiến Đình di chuyển chỗ khác. Nhân viên khám xét cẩn thận cho súng vào túi ny lông, rồi lại cất vào va ly tang vật màu bạc, Lục Kiên Định nhìn khẩu súng trải qua mười mấy năm mà thân súng vẫn đen bóng, lòng ảm đạm, nhớ tới vị đồng đội đã mất tích mười mấy năm trời, súng đã xuất hiện trong tay loại người này, vị đồng đội kia e là lành ít dữ nhiều. Điện thoại lập tức gọi cho chi đội trưởng, báo: Đã tìm thấy súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận