Hắc Oa

Chương 280: Bệnh tới như núi lở (1)

"Phiền cậu còn nghĩ cả chuyện này, được, tôi nói với đội trưởng Lục, vấn đề không lớn, Trần Thập Toàn là tay súng có tiếng, dù lụt nghề thì vẫn hơn cảnh sát thực địa thông thường. " Đúng là một chàng trai tốt bụng, vẫn nghĩ tới người khác, Hồ Lệ Quân xúc động, khẽ an ủi:
"Vậy chị Hồ, tôi có thể xin nghỉ phép không?"
Giản Phàm đột nhiên hỏi:
"Nghỉ phép? Cậu có vấn đề à? Vụ án đang tới lúc quan trọng, đây là cơ hội lớn của cậu, cả đời chưa chắc đã gặp được vụ án lớn thế này đâu."
Hồ Lệ Quân tức thì nổi nóng, trầm giọng hỏi:
"Cậu nghỉ phép làm gì?"
Giản Phàm chẳng có chút xấu hổ nào, đường đường chính chính nói:
"Ngủ chứ còn làm gì nữa, 48 tiếng rồi tôi gần như không nghỉ ngơi, chị nghĩ làm thám tử mà dễ à? Đi qua 8 đồn công an, hỏi mấy chục cái quán tạp hóa nhỏ, hơn một trăm người, mấy chục địa điểm, chết cóng trong đêm, vậy mà chưa đủ để được nghỉ à?"
"Được rồi, cho phép nghỉ, cậu đợi đó."
Hồ Lệ Quân vừa bực mình lại vừa buồn cười, chàng trai này làm người ta không bao giờ đoán được y sẽ nói gì làm gì. Cô bỏ Giản Phàm lại, đi tới chỗ Lục Kiên Định nói vài câu, Lục Kiên Định và Tần Cao Phong đều nhìn về phía Giản Phàm vẫy tay, coi như là đồng ý rồi. Hồ Lệ Quân quay lại đưa Giản Phàm lên xe, vừa ngồi xuống nổ máy mới chợt nhận ra:
"Xe ai thế này?"
"Mượn đấy."
Giản Phàm dựa vào cửa sổ đáp:
"Cậu thật có duyên với các cô gái, nhìn là biết xe nữ rồi."
"Ánh mắt tổ trưởng Hồ thật tốt."
"Không được gọi là tổ trưởng Hồ nữa."
Hồ Lệ Quân quay đầu lườm Giản Phàm:
"Cậu vốn gọi tôi là chị Hồ, sao ngày càng xa lạ thế?"
Giản Phàm chỉ mỉm cười không đáp, xe khởi động, chậm rãi rời con đường nông thôn sình lấy đi lên đường lớn, Hồ Lệ Quân có rất nhiều lời muốn nói mà không biết nói thế nào, mấy lần nhìn Giản Phàm, chỉ thấy bám lấy bảng điều khiển, ánh mắt lưu luyến nhìn khung cảnh nông thôn xung quanh, có vẻ như rất thích nơi sơn dã hoang vu này. Xe đi vào thành phố thì nhận được điện thoại, Hồ Lệ Quân nghe xong, vươn tay sang vỗ nhẹ Giản Phàm một cái nói:
"So sánh ra kết quả rồi, một trong số nghi phạm tên là Mã Thủ Nghĩa, người Ninh Hạ, một năm trước mãn hạn tù, tội cố ý gây thương tích. Không biết có đúng người không?"
"Không sai được đâu, còn nhớ Ngô Đích nói gì không? Diện tích hơn 6000 mét vuông tỉ lệ tìm ra chỗ tập bắn còn khó hơn tìm nghi phạm, nếu chỗ tập bắn đã tìm ra thì tỉ lệ sai làm là rất nhỏ."
Giản Phàm hết sức tự tin nói, không quên mỉa mai Ngô Đích một câu:
"Giỏi lắm, không ai ngờ được lại có đột phá ở đây, nếu như tôi tin tưởng cậu hơn thì đã tranh thủ được thêm một ngày."
Hồ Lệ Quân chân thành nói:
"Chẳng sao, tôi bị người ta không tin cũng quen rồi ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận