Hắc Oa

Q5 - Chương 063 : Kết bọn kiếm tiền. (2)

Cảnh Văn Tú sững người, vội gọi:” Này, trưởng ban Trương tìm anh đấy, lần này chúng tôi tới chi đội tìm vài trường hợp đặc biệt, anh là người đầu tiên.”

“ Đúng là ăn no rửng mỡ, nhắm vào tôi làm gì, cho cô biết, lên tầng 3 tìm một người trán hói tên Trần Thập Toàn, từng làm vũ cảnh, chuyên nghề bắn người. Ông ta mới là người có vấn đề nghiêm trọng, so với người ta, tôi kém lắm, thế nhé …” Giản Phàm chạy nhanh về văn phòng lấy đồ:

Không ngờ bị ngó lơ tới mức đó, tên này mặt mũi bây giờ điển trai hơn ngày đó quá nhiều, mặc nguyên một bộ đồ jean phong cách Hong Kong thập niên 90, rất có sức hút nam tính làm cô bất ngờ, chỉ là tính cách khó ưa hơn gấp bội, giang tay chặn đường:” Trưởng ban Trương nói tâm lý anh có bệnh, cần điều trị …”

Giản Phàm cắt ngang: “ Cô mới có bệnh.”

“ Á, con người anh thật là, chúng tôi chỉ muốn tốt cho anh ... Hiện giờ anh có đặc trưng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không được giải tỏa khả năng sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt và công tác của anh, trưởng ban Trương muốn gặp anh trò chuyện. Anh chưa biết đúng không, chính vì anh mà dì ấy thay đổi ý tưởng ban đầu, rải chúng tôi tới cơ sở.” Cảnh Văn Tú nói thật nhanh, đề phòng y chạy mất:

“ Liên quan gì tới tôi, phiền.” Giản Phàm lách người muốn đi, bị chặn lại:

“ Né tránh vấn đề, đây chính là biểu hiện anh có bệnh tâm lý đấy.”

“ Cô mới có bệnh ấy, bệnh thần kinh.”

“ Á, sao lại chửi người ta, anh đúng là có vấn đề rồi, phản ứng quá khích, biểu hiện này sẽ dẫn tới hành vi bạo lực.”

Hai người cãi nhau không ai chịu ai, trong văn phòng lớn có người vẫy tay gọi "nhanh nhanh, ra đây có trò hay", thế là Lương Vũ Vân và Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt và mấy nhân viên cơ quan của đội trọng án thò đầu ra, không ai biết chuyện gì, ngạc nhiên nhìn một vị cảnh đốc xinh đẹp không quen và Giản Phàm mặc thường phục cãi nhau. Giản Phàm lại lách người muốn đi, có điều Cảnh Văn Tú cố chấp lại chạy vài bước chặn phía trước, tức giận nhìn Giản Phàm. Nữ nhân cứ tới chỗ đông người, đặc biệt là mỹ nữ liền có ưu thế, Cảnh Văn Tú học tâm lý tất nhiên biết phát huy ưu thế này, bao nhiêu người nhìn vào như thế, Giản Phàm nếu không muốn mất phong độ phải theo cô thôi. Sau lần gặp nhau trước đó, trưởng ban Trương không cách nào quên được chàng trai khó định luận này, còn bảo cô tìm tư liệu về Giản Phàm, xem tư liệu xong, thấy quá trình mấp mô của y, càng thấy đây là vật thí nghiệm tốt nhất. Có điều Cảnh Văn Tú đem suy đoán thông thường dùng với Giản Phàm là sai lầm. Giản Phàm thấy người ở hành lang đông dần đang chỉ trỏ bàn tán, mày nhíu lại, Cảnh Văn Tú đang đắc ý nghĩ rằng y sắp thỏa hiệp, đang đợi Giản Phàm cúi đầu ủ rũ theo mình thì nghe thấy y quát:” Này, cô đừng có cứ bám lấy tôi thế được không? Nói cái gì, có bệnh, có bệnh, có thai á...
Bạn cần đăng nhập để bình luận