Hắc Oa

Chương 115: Đồ chơi tốt nhất của nam nhân (2)

Xe đi vào đường Ngũ Nhất, con phố thương nghiệp nhốn nháo phồn hoa như gấm, sắp đến Tết rồi, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí thêm phần sôi động. Lại rẽ qua đường Giải Phóng, khách sạn Cẩm Giang 5 sao cao tới tận mây xanh, ngồi trong xe ngước đầu hết cỡ cũng không thấy tầng trên cùng. Tần Cao Phong quay sang thấy Giản Phàm đang hứng thú ngắm nhìn phố xá náo nhiệt, hỏi:
"Giản Phàm, có thích cái nghề này không?"
"Không thể nói là thích hay không thích, chỉ là một nghề kiếm tiền thôi."
Giản Phàm vì cuộc sống và tương lai, vì cha mẹ, vì Hương Hương mà phấn đấu, chứ không phải vì sự nghiệp và lý tưởng, giống như tuyệt đại đa số người trên thế giới này, đó là sinh tồn chứ không phải sống, nhưng y không phiền vì điều đó. Tần Cao Phong không lạ thái độ của Giản Phàm nữa, biểu dương:
"Cậu đang làm rất tốt, Bác Giang, Lão Trần và người đi thực địa đều khen ngợi cậu vừa công tác lại biết cải thiện cơm nước cho mọi người, tôi đại biểu cho đại đội biểu dương miệng cậu."
"Đội trưởng, thế này thiếu chính thức quá, anh phải đợi tới đại hội công khai biểu dương chứ."
Giản Phàm quay sang phản đối, thấy câu này phải nói trước cả đại đội mới có giá trị:
"Không được, chú hai cậu nói cậu thích vểnh đuôi lên lắm, không thể thổi phồng quá mức."
Tần Cao Phong chọc Giản Phàm một cái, nhìn y xị mặt mà cười dài, tâm trạng hôm nay có vẻ rất tốt:
"Này Giản Phàm, làm đồ đệ của tôi không?"
"Làm đồ đệ của anh á, thế anh dạy tôi được cái gì?"
"Dạy cậu chơi súng."
"Cái đó tôi biết."
"Không phải tháo lắp súng, mà bắn đạn thật ấy."
-"Cái đó tôi cũng biết, mà chẳng làm gì, bây giờ cảnh sát làm nhiệm vụ hiếm ai dùng súng, đám anh em ở cơ sở phái tới đồn cảnh sát có kể, bọn họ còn chẳng nhìn thấy súng. Ngay cả trong đội chúng ta, mấy tháng rồi có thấy vụ án nổ súng nào với ai nổ súng đâu? Đám người ở thực địa nói, ra ngoài cầm cái dùi cui còn dễ chịu hơn đeo súng bên hông, nặng chình chịch, chỉ lo tụt quần."
Giàn Phàm làu bàu, hồi ở cơ sở huấn luyện nghe kể cảnh sát hình sự, cảm tưởng như trong phim Mỹ, ngày nào cũng rút súng bắn nhau đoàng đoàng, ai ngờ không phải vậy, làm mình mất mặt một hồi:
"Tôi không nói làm nhiệm vụ, tôi nói chơi mà."
"Chơi sao?"
Tần Cao Phong háy mắt:
"Đúng, súng là món đồ chơi hay nhất của nam nhân, muốn chơi không?"
"Nghe hay đấy."
Giản Phàm xoay hẳn người xem, nếu coi là chơi thì ý nghĩa khác hẳn rồi:
Hai người trò chuyện tâm đắc, xe đi vào nơi Giản Phàm quen thuộc, trường cảnh sát tỉnh mà y từng tới thi, xem ra là người quen rồi, gác cửa vừa nhìn thấy người lái xe là Tần Cao Phong liền mở cửa cho qua, không kiểm tra giấy. Xe đi tới bên khu huấn luyện sau khu phòng học liền dừng lại, cái cửa nhỏ, trên là tấm biển "sân huấn luyện bắn", đi qua cánh cửa nhỏ xuống dưới đất, không ngờ tầm nhìn mở rộng. Đây mới là nơi huấn luyện bắn chứ, được chia thành mấy khu vực riêng, đèn chiếu sáng hơn cả ngoài trời, thi thoảng nghe thấy những tiếng đoàng đoàng. Tần Cao Phong gặp người quản lý tuổi trên ba mươi nói vài câu, người dẫn bọn họ tới khu bia tự động, Tần Cao Phong nói:
"Thấy bao giờ chưa, đây là thiết bị tự động báo bia bắn mới nhất trong nước hiện nay, bia bắn nhanh 20 mét."
"Đội trưởng, thế thì có gì hay, cũng là bắn bia thôi mà."
"Cậu chưa bắn sao biết không hay?"
Tần Cao Phong và quản lý trao đổi, sau đó hắn đi lấy vũ khí. Giản Phàm thì vẫn tò mò nhìn khu vực này, mười tấm bia xếp hàng ngang, trước bục bắn súng còn đặt tai nghe cách âm và kính bảo vệ mắt, đây là trường bắn có mở cửa với bên ngoài, dùng cho cả cảnh sát lẫn dân dụng, chỉ riêng khu khép kín này đã rộng tới hơn 400 mét vuông, chỗ nghỉ ngơi không tệ, có bàn nhỏ và ghế sô pha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận