Hắc Oa

Q4 - Chương 164: Cuộc tìm kiếm khó khăn. (2)

Giản Phàm cười nhìn theo hướng quản lý Diêu chỉ, đó là ông già năm mươi mấy, mặc cái áo chẽn cổ bẩn không tả nổi, bày cái sạp cũng chất đống tiền bẩn không thua kém, không mốc xanh lét thì cũng đen xì xì như đồng nát sắt vụn. Xem ra ông chỉ kinh doanh tiền, khách đông lắm, đều là người không hiểu, hoặc là tham rẻ xem có vớ được món hời nào không? Hoặc có lẽ như quản lý Diêu nói, trong đó không có nổi một đồng tiền thật. Giản Phàm ngó nghiêng một hồi hỏi: “ Chú Diêu này, chú giúp cháu tìm một cái sạp nào lâu năm nhất, tai mắt linh nhất được không, chú chắc là có ấn tượng với Tằng Quốc Vĩ, ông ta chỉ thích tiền cổ sách cổ, chắc là người quen không ít, lão trọc được không? Không có chú thì cháu chịu, đám người này thấy cảnh sát là không chịu nói thật được nửa câu.”

Quản lý Diêu cười ha hả, khi hai người vừa chuẩn bị đi vào một cái sạp thì ông ta dừng lại, mắt liếc xéo não nào đó, Giản Phàm cũng nhìn, là nơi mình đã từng tới. Chủ quán là ông già mặc áo thời Thanh, râu tóc bạc phơ, có chút vẻ tiên phong đạo cốt, mỗi ngày ngồi trong góc chợ nhắm mắt dưỡng thần, trước mặt là đống sách, từ tàn quyển Tống Nguyên tới cổ phổ Minh Thanh đều có:” Lão Trọc không được, tìm ông ta ấy, Bạch Mao.”

“ Bạch Mao?” Giản Phàm cười vui vẻ, cái biệt hiệu này cũng phù hợp lắm:

“ Khi tôi quen ông ta thì tóc ông ta nửa đen nửa trắng, ai cũng gọi ông ấy là Tạp Mao, giờ lông tóc trắng cả rồi nên gọi là Bạch Mao luôn cho xong, dù sao cũng họ Bạch ... Nghe nói tổ tiên trước Giải Phóng cũng làm cái nghề này, còn là nhà đại phú, nhưng mà tới đời ông ta thì còn thế này . Mà đừng bị bề ngoài ông ta lừa, lão già này làm sách giả cũng ghê gớm lắm, tôi nghi đến cái râu trắng kia cũng giả nốt, ha ha ha, làm gì có trắng tinh được như thế, cũng giống bọn nhãi ranh tóc vàng bây giờ, toàn nhuộm hết.” Quản lý Diêu vừa nói vừa dẫn Giản Phàm tới cái quán bán sách:

Ông già thấy có khách ngồi xuống mở một cái mắt ra, giọng đều đều:” Một cuốn 30 đồng, không mặc cả, nhìn tiểu ca thiên đình đầy đặn, địa các vuông vức, hẳn tương lai cũng là người đại phú đại quý, lão hủ tặng cậu một câu nhé?”

“ Ông ấy nói cái gì thế?” Giản Phàm ngớ người, sao nghe như mấy vở tuồng cổ mà cha hay xem:

“ Đừng nghe ông ta, một câu nói mua một cuốn sách, lão già này không bán được sách nên bảy ra trò giả thần giả quỷ.” Quản lý Diêu nói lớn:” Ê Bạch Mao, ngay cả cảnh sát cũng dám xẻo à, đừng gây phiền toái cho tôi.”

A, Giản Phàm hiểu rồi, té ra là thủ đoạn giang hổ, cái này gọi là khẩu bất lạc không, giống đám mãi võ bán thuốc, nhìn anh một cái nói một đống bệnh nan y, anh không mua thuốc không được. Ông già bực mình mở cả hai mắt, nào còn tí tiên phong đạo cốt nào nữa, mở mồm chửi luôn:” Này Diêu Béo, tôi có nộp thiếu tiền quản lý không, sao phá chuyện làm ăn của người ta như thế?”

Lên tiếng cái là lộ tẩy, nhìn bản mặt lão lưu manh của ông ta, Giản Phàm cười toét miệng, phố phường cũng lắm thú vui. Quản lý Diêu giới thiệu là hình cảnh thành phố tới tìm hiểu chút tình hình, giới thiệu hai bên với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận