Hắc Oa

Chương 207: Trong mắt tình nhân có Tây Thi

"Tôi không giúp được chị, nhưng tôi kiến nghị, chị nên ăn một bữa thật ngon, sau đó ngủ kỹ, tâm lực con người có hạn, phiền não lại vô hạn, đừng để không vượt qua được lại còn sinh bệnh."
Tời giờ mới được một câu nói tử tế một chút, phiền loạn nguôi đôi phần, Tương Địch Giai đứng dậy mở thêm hộp giấy nữa, nhưng không phải lại chuẩn bị khóc mà là lau khô nước mắt, ngửa mặt lên hít sâu thu hết nước mắt vào trong lòng. Di động trọng túi phát ra tiếng chuông kéo dài, Giản Phàm nhìn thấy số điện thoại của lão tam mới nhớ ra có chuyện phải làm, nhận điện thoại nói một tiếng "tới ngay" rồi đứng dậy:
"Tôi phải đi rồi."
"Giản Phàm!"
Tương Địch Giai đột nhiên gọi, giọng có chút nài nỉ" Cậu không ở lại một chút được sao?"
Giản Phàm quay đầu nhìn, ánh mắt Tương Giai giống như hôm đó ở khách sạn Ngũ Châu bám chặt lấy góc áo mình, lúc đó hai người đều lem luốc thê thảm như nhau, không như lúc này một chàng trai ăn mặc xuề xòa không phù hợp với cái văn phòng sang trọng, y lắc đầu:
"Chúng ta đều có việc phải làm, tôi thực sự phải đi rồi."
"Cậu kiếm cớ, cậu ghét tôi như vậy sao?"
Tính ký đại tiểu thư của Tương Địch Giai lại phát tác:
"Chị Tương, tôi không kiếm cớ, tôi và người bạn học bày quán ở chợ đêm, một mình cậu ta không làm xuể, tôi thực sự phải đi rồi."
"Bày quán, cậu nói dối, sao đột nhiên lại bày quán gì chứ?"
Tương Địch Giai hiển nhiên không tin:
"Nghề cũ thôi mà, một cái bếp một cái nồi, bán cơm kiếm sống."
Giản Phàm nói câu này đã đi tới cửa:
"Giản Phàm đợi đã."
Có chút không tin, lại có chút tức giận, tự tôn của mỹ nữ không cam tâm bị chàng trai trước kia luôn si mê mình bỏ đi như thế, tích tắc ra quyết địch cầm túi xách đuổi theo, vượt lên trước tranh bấm thang máy bước vào, kiêu kỳ nói một câu:
"Tôi đói, tôi đi ăn cơm."
Giản Phàm gật đầu:
"Vậy thì tốt."
"Vừa rồi cậu nói các cậu bày quán gì, ở nơi nào?"
Tương Địch Giai như thuận miệng hỏi:
"Quản trường Trung Tây, quán mỳ tạp toái và bia."
"Tốt, tôi tới đó ăn."
Giản Phàm không biết vị đại tiểu thư này làm sao, quay sang cười méo xẹo:
"Này, tôi phải làm việc thật đấy, không tiếp chị được đâu."
"Tôi ăn của tôi, ai thèm cậu tiếp."
"Đó là mỳ tạp toái, tức là mấy thứ lòng phèo băm nát ném vào đó, đồ ăn rẻ tiền nhất, chị ăn nổi không?"
Tương Địch Giai hết sức bướng bỉnh:
"Có cái gì mà không ăn được, cậu dám làm tôi dám ăn."
"Tôi không mời chị đâu nhé, phải trả tiền đấy."
"Quẹt thẻ được không?"
Quẹt thẻ? Giản Phàm muốn đập đầu vào tường, một bát mỳ có 4 đồng mà quẹt thẻ, đúng là lạc đà chết vẫn còn to hơn ngựa mà, mình lo cho người ta đúng là vô ích. Nhưng rốt cuộc nhìn hai mắt đỏ hoe của Tương mỹ nhân, Giản Phàm không đành lòng phải chiều theo. Trương Khải và Hà Phương Lộ đi tiễn, ánh mắt quai quái, cứ như sợ Giản Phàm lừa bán mất Tương Địch Giai vậy. "Anh có nghĩ hai người họ ..."
Hà Phương Lộ có chút không xác định nói bởi vì chuyện này quá sức hoang đường, chỉ là có một điều không thể phủ nhận nếu gạt bỏ đi tất cả yếu tố bên ngoài, chỉ nhìn bóng lưng hai người khi ở cùng một chỗ cảm giác vô cùng tự nhiên, khiến người ta không khỏi nổi lên ý nghĩ, thật xứng đôi:
"Làm sao tôi biết."
Trương Khải có chút nghi ngờ, chuyện này phát sinh vào lúc khác thì có lẽ Cửu Đỉnh từ trên xuống dưới đã nổi tung rồi, còn giờ có nhiều việc phải bận tâm:
Giản Phàm rất thản nhiên, Tương Địch Giai còn thản nhiên hơn vài phần, khoác tay y, không thèm nhìn đám người bao vây cửa, mặc cho ánh mắt hâm mộ ghen tỵ muốn thiêu cháy Giản Phàm. Xe đi thẳng một mạch tới Quảng trường Trung Tây, đã muộn giờ rồi. "Tương Địch Giai, phóng viên Nhật báo Đại Nguyên, còn đây là Hoàng Thiên Dã, lão tam trong túc xá của chúng tôi."
Giải Phàm giới thiệu, so với bình thường tới muộn hơn mười mấy phút, Hoàng Thiên Dã đang định giáo huấn vài câu thì Tương Địch Giai đưa tay ra, lập tức nuốt hết vào trong lòng, gặp được mỹ nữ bậc này làm hắn mất chút phong độ thường ngày, chẳng nói được câu nào cứ trố mắt nhìn Giản Phàm dẫn mỹ nữ vào cái quán đơn giản, rồi giống tiếp một vị khách bình thường, bỏ người ta ở đó đeo tạp dề đi làm việc. Chu choa ... Hoàng Thiên Da ngơ ngẩn nhìn Tương mỹ nhân toàn thân váy trắng, ngoại trừ phần cổ áo có viền hoa, ngoài ra không có một thứ trang trí nào nữa, thuần một màu trắng, ôm vừa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận