Hắc Oa

Chương 183: Nghi phạm cũng là người

Lương Vũ Vân nhanh mồm nhanh miệng:
"Không sao anh ấy là đầu bếp chuyên môn của đội chúng tôi đấy."
Dương Hồng Hạnh che miệng cười:
"Đúng rồi, làm cơm chuyên nghiệp, phá án nghiệp dư."
"Thật á?"
"Đúng đấy, các cô bịa à?"
Người đội hai kinh ngạc vô cùng, Lương Vũ Vân cười gian chỉ Sử Tĩnh Viện:
"Không tin à, hỏi chị Sử đi."
Thấy Sử Tĩnh Viện gật đầu, hai cô cảnh sát đội hai thán phục:
"Oa, đại đội một ghê thật đấy, một đầu bếp cũng có thể đi phá án, vậy cần chúng tôi làm cái gì? Mà các cô thật có phúc, công tác có người làm, làm xong còn nấu cơm, sướng thế, hi hi ..."
Một đám nữ cảnh sát tụ tập với nhau, ăn nói táo tợn chả kém gì nam, hiểu ý ám muội trong đó cười rung cả người, Sử Tĩnh Viện tâm tình rất tốt:
"Nhà Giản Phàm mở quán ăn, trước kia trong đội không ai tới nhà ăn cả, giờ thì buổi trưa chẳng ai về nhà, không chỉ tài nghệ Giản Phàm cao siêu, cả tay nghề bác Giang cũng nâng cao không ít."
Đang nói chuyện thì Giản Phàm lại thò đầu ra bảo lấy thức ăn, cô gái đội hai hô:
"Soái ca, anh cũng ra ăn đi chứ? Mỗi chúng tôi ăn ngại lắm."
"Không sao. " Giản Phàm cười vui vẻ:
"Tôi ăn thì ai làm cho các cô, yên tâm đi, đầu bếp không đói được đâu."
Người mấy đội khác hối hận hết sức, không được phân tới đại đội một để hưởng thụ đãi ngộ này, than ngắn thở dài làm xung quanh cười suốt. Chỗ ngồi của Hồ Lệ Quân đối diện với cửa sổ đưa thức ăn, thi thoảng nhìn Giản Phàm thò đầu ra lại buồn cười, vốn là vụ án đau đầu, không ngờ bị tìm ra nghi phạm đơn giản như thế, chỉ là nhìn Giản Phàm kiểu nào thì cũng không thấy giống cảnh sát, còn làm đầu bếp lại rất có vị. Lại có vài người vào nhà ăn, Hồ Lệ Quân nhìn thấy Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên liền gọi mang thêm bát đũa. Giản Phàm xem chừng vẫn chiếu cố hai người anh em đi thẩm vấn, mỗi món ăn để lại một ít, hai người kia không nói nửa câu, cắm mặt vào bát cơm. "Chú ý hình tượng chút, có ai ăn tranh của các anh đâu."
Lương Vũ Vân nói mà hai người kia chẳng để ý vẫn ăn hùng hục, Sử Tĩnh Viện hiểu vấn đề nằm ở đâu:
"Không hỏi ra gì à?"
Quách Nguyên gật đầu, có chút rầu rĩ nói:
"Tới giờ vẫn không hé răng một lời, năm tiếng rồi không nói một từ, đúng là tà môn, chúng tôi thì nói khô cả họng."
Từ trong nhà nghi phạm tìm ra hai bộ di động, một cái Pocket PC, một cái bút Vạn bảo long cương, đã xác nhận những thứ này tới từ người bị hại khác nhau, nhưng thẻ tín dụng, laptop, trang sức và đồng hồ đắt tiền không thấy đâu, huống hồ nữ nhân thần bí kia vẫn chưa lộ, nếu người này không lên tiếng, vụ án vẫn bế tắc. Phá án kỳ hạn, chậm một hai ngày còn được, lâu hơn cả đội sẽ bị phê bình. Hồ Lệ Quân đứng dậy gọi Sử Tĩnh Viện:
"Đi thôi, chúng ta gặp người này, Tiểu Ngô, nhà các cô ở xa về trước đi."
Lát sau Dương Hồng Hạnh tiễn người đại đội hai đi rồi, không ngồi yên được, cũng cùng Lương Vũ Vân tới phòng thẩm vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận