Hắc Oa

Q5 - Chương 222: Trái tim ở phương nào. (5)

Dòng xe chật ních dần dần tăng tốc rồi thưa đi, xe đi qua đường Tấn Nguyên rẽ một cái liền nhìn thấy tòa nhà cục công an nguy nga, trạm gác trang nghiêm, dọc đường đi có chậm, cuối cùng đã tới, cách cổng vài mét không ngờ Giản Phàm xoay vô lăng đi tiếp, tìm chỗ đỗ xe dừng lại, hồi lâu không nói gì. “ Sao thế còn chuyện gì à?” Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên, vẻ mặt Giản Phàm có vẻ nghiêm trọng:

Giản Phàm hít sâu một hơi, cẩn thận dự phòng:” Ừ, còn một việc anh phải nói với em, nhưng nói trước em không được giận, không được mặt nặng mày nhẹ với anh, nếu không anh không nói.”

“ Thôi đi, anh chọc giận em còn ít à?”

“ Không được, chuyện nghiêm trọng lắm, em không hừa anh không nói đâu.”

“Được, em hứa.”

“ Chuyện này liên quan tới cha em …”

“ Cha em? Anh định vu khống cha em đấy à? Anh bớt kéo cha em vào đi.” Quả nhiên Giản Phàm chưa nói hết đã bị Dương Hồng Hạnh cắt lời, cô thực sự có chút không vui, trước kia Giản Phàm có lần nói "cha em là quan tham ", cô vẫn còn nhớ, định mắng vài câu, không ngờ Giản Phàm có vẻ rất khó xử, như đang châm chước gì đó, cô cẩn thận hỏi: “ Có phải liên quan tới vụ án Phân cục Tấn Nguyên?”

Giản Phàm thở hắt ra, đổi lại là ai cũng chẳng dễ chịu gì:” Anh định nói với em lâu rồi, nhưng chính anh cũng không rõ ràng lắm cha em dính líu vào việc gì.”

Dương Hồng Hạnh sốt ruột: “ Anh nói lấp lửng như thế muốn em lo chết à?”

“ ... Vụ án Phân cục Tấn Nguyên còn ẩn chứa nhiều thứ hơn bề ngoài em thấy nhiều, hung thủ thực sự là ai tới giờ vẫn chưa lộ diện. Xhi đội trưởng của anh cầm tinh con lừa, ương lắm, thế nào cũng làm tới cùng, ngay cả ném anh ra làm mồi nhử còn không xót, anh theo đuổi vụ án này có sáu tháng mà sắp phát điên, huống hồ là ông ấy.” Giản Phàm nhìn thẳng vào mắt Dương Hồng Hạnh, có chút không đành lòng: “ Ông ấy sẽ không bỏ qua đâu, dù đó là ai chăng nữa.”

Dương Hồng Hạnh có chút bàng hoàng: “ Ý anh nói, cha em có liên quan tới vụ án đó à, không thể nào? …. Chuyện, chuyện năm đó em vẫn nhớ, cha em bị thẩm tra một tháng, nói là không sao rồi, nếu có, làm sao được đề bạt chứ?”

“ Có đấy, anh nói em đừng giận.”

Dương Hồng Hạnh sốt ruột thúc giục: “ Anh đừng lề mề nữa, nói!”

“ Em có biết vụ án rửa tiền này có một nghi phạm mà tầm quan trọng chỉ kém Vương Vi Dân là ai không? Không biết chứ gì, chính là Đường Thụ Thanh.”

Câu nói này hiệu quả lập tức, sắc mặt Dương Hồng Hạnh tức thì tái đi, tay chân luống cuống, đó là sự xấu hổ giống cô gái bị người ta tốc váy lên giữa đường, ngực phập phồng liên hồi. Giản Phàm biết thế nào cũng có chuyện này, xua tay: “ Chính em bảo anh nói, đã bảo không được giận rồi, lần nào nói chuyện với em cũng thế, lại còn trách vì sao anh có chuyện gì không nói gì với em.”

Hừ, hừ hừ, Dương Hồng Hạnh thở như lên cơn hen xuyển, mãi lâu sau mới có chút tâm lý mất cân bằng, gắt gỏng:” Lại không phải giận anh ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận