Hắc Oa

Chương 124: Đường chạy trốn (1)

Miệng khô khốc, Tương Địch Giai vô thức đưa lưỡi liếm, là nước, nước, chỉ là nước thôi nhưng tích tắc làm người ta tỉnh táo. Như người chết đuối vớ được cọc, Tương Địch Giai tóm chặt lấy tay người kia, nắm ngón tay như bấu vào thịt người đó, nghe người đó kêu một tiếng. Là Giản Phàm ... Tương Địch Giai tích tắc lại oa khóc tại chỗ. Giản Phàm đầu chùm một miếng vải, nhịn đau chỉ về phía trước:
"Chị Tương, nhẹ tay chút, đi theo tôi, hạ thấp người xuống, tránh xa thứ bằng kim loại, suỵt!... Đừng nói gì cả .."
Đầu óc chẳng kịp nghĩ gì, Tương Địch Giai gật đầu nghe theo, hai người như như hai con chuột lớn, bò lồm ngồm di chuyển về phía trước, ánh đèn pin yếu ớt chiếu tới đâu cũng chỉ thấy khói, ánh sáng không đủ mạnh chiếu quá xa. Cứ lặng lẽ như vậy một trước một sau bò đi, bò tới mỏi lưng đau tay đau gối, cổ cũng mỏi, nhưng vừa nhổm người lên cao cho dễ chịu một chút thì sặc khói, phải vội vàng cúi thấp mới đỡ hơn. Thi thoảng Giản Phàm lại quay đầu ngậm nước phun vào mặt Tương Địch Giai rồi bò tiếp. Quai quái, Tương Địch Giai không dám nói, đầu óc đã trấn tĩnh hơn không ít, cô nhận ra Giản Phàm nãy giờ bò lên trên, không phải xuống dưới à? Nhưng lúc này cô chẳng còn chủ ý gì nữa, chỉ còn ý thức duy nhất bám theo Giản Phàm, ở nơi tĩnh lặng như chết này, y thành chỗ dựa duy nhất của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận