Hắc Oa

Q7 - Chương 005: Vẫn là câu chuyện cũ dang dở. (3)

“ Vào năm 1948, tỉnh chúng ta còn sót lại hai thành phố Đại Nguyên và Đại Đồng thôi, khi đó quân đội Quốc Dân Đảng đã cùng đường, biên 7 vạn dân tráng và học sinh vào đội ngũ tham chiến. Năm đó Giản Liệt Sơn 23 tuổi, làm hỏa kế ở xưởng tương dầu, hồ đồ bị bắt nhập ngũ, rồi được trưởng quan sư đoàn 70 nhìn trúng, không bị lên tiền tuyến làm bia đỡ dản, còn từ họa được phúc thep cấp trên đi Đài Loan. Em trai ông ta ít hơn 8 tuổi, mới 15, thời đó thì có quy củ, không xuất sư không về nhà, tức là học việc ngoan ngoãn làm trâu ngựa cho ông chủ 3 năm, tức là ông ta rời nhà năm 1945, khi đó bọn quỷ Nhật vừa mới bị đuổi đi .. Mọi người tính xem bao năm rồi?” Chủ tịch Trần không nói xuông, tư liệu đúng là thuộc nằm lòng:

Vậy là hơn 60 năm rồi, cả một giáp đã qua, ai nấy nhìn nhau, Trung Quốc thời gian này trải qua bao kỳ chấn động lớn, bao nhiêu người chết đi, dù là bình yên cũng chưa chắc đã còn. “ Trần lão, có tên có tuổi như vậy, ít nhất dù mộ cũng tìm ra chứ, chẳng lẽ các vị không tìm ra nổi một ai hay tin?” Một vị xử trưởng không cam tâm hỏi, tuy không phải là phá án có thời hạn, nhưng là chuyện lãnh đạo tỉnh trực tiếp giao phó, vậy cấp dưới phải có câu trả lời sao vừa lòng lãnh đạo:

“ Đi tìm Giản Nhị Lư, khà khà ...” Chủ tịch Trần đột nhiên cười xua tay:” Lãnh đạo không xuống quê không biết, Giai Giai, cô bé này khi đó là phóng viên Nhật báo Đại Nguyên cũng đi theo đội tìm kiếm, nói không phải khoe, tôi thường xuyên tiếp xúc với Hoa kiều, đi tìm người mười mấy năm có không ít tâm đắc, nhưng vụ của Giản gia khó rồi ... Họ Giản là họ lớn ở Ô Long, toàn huyện có hơn 3,7 vạn người họ Giản, có biết bao nhiêu ông già trên 70 trong hộ tịch không?”

“ Bao nhiêu?” Cục trưởng Cái hơi run:

“ Hơn 600 đấy.”

“ Sao nhiều thế?” Mấy vị cảnh sát giật nảy mình:

“ Chưa hết, còn chưa tính những người già cả đời ở trong sơn thôn không vào thành phố, họ chẳng có giấy khai sinh, căn bản không có hồ sơ công an. Hà hà, cái đất Ô Long hẻo lánh, chẳng có gì nổi bật, nhưng sông núi nơi đó lại cực kỳ hợp cho con người sinh sốt, có hơn 90 cụ già trên 100 tuổi, ông bà già 70. 80 vẫn ngày ngày lên núi nhiều lắm, vì sao biết không? Vì lương thực trồng nơi đó rất tốt, cá tôm phong phú, mùa này ra đập nước có thể câu được ba ba ... “ Chủ tịch Trần thao thao bất tuyệt: “ Giai Giai, cháu còn nhớ cái quán Đệ nhất oa không, chỉ là quán bên đường mà ăn một lần cả đời khó quên, làm món ăn tới trình đồ phản phác quy chân rồi, đó là chân lý của mỹ thực ...”

Tương Địch Giai cười khúc khích gật đật, chuyện đó làm sao mà cô quên được, cả đời cũng chẳng thể quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận