Hắc Oa

Q5 - Chương 014: Tâm kế khắp nơi. (2)

Thế này Lục Kiên Định bẽ mặt quá rồi, vội vàng lên tiếng trước khi Giản Phàm đi xa hơn: “ Được, được, Giản Phàm, đội sẽ giải quyết cho cậu, đừng suốt ngày dùng thủ đoạn nhỏ này được không?”

Giản Phàm to ra oan ức, bắt đầu kể khổ: “ Đội trưởng Lục, anh nói thế là sao, có phải tôi muốn nói ra đâu? Bây giờ tôi làm việc ở đội trọng án, vẫn phải về đội một lĩnh lương, cả tiền đi taxi không biết mất bao lần, tôi đã bao giờ than phiền với anh chưa? Đấy là còn chưa kể …”

“ Được rồi, đừng lạc đề nữa, nói chuyện chính đi, chuyện nhỏ này đội trưởng Lục sẽ giải quyết cho cậu.” Ngũ Thần Quang gõ bàn cắt ngang lời Giản Phàm, Hồ Lệ Quân đứng dựa cửa thì nhịn cười đến khổ, cô biết y trong tích tắc có thể nghĩ bảy tám chục cách đối phó với lãnh đạo, cái đầu của y có vấn đề, đảm bảo lời nói ra không đáng một xu:

Quả nhiên Giản Phàm nghiêm mặt lại:” Báo cáo chi đội trưởng, tin tức tôi tới từ một mật báo ở đường Nam Cung.”

“ Tên là gì?”

“ Tôi không biết, nhưng biết biệt hiệu là Bạch Mao.”

“ Chỉ có biệt hiệu thôi?” Ngũ Thần Quang có vẻ nghi ngờ:

“ Chi đội trưởng, chú không nên coi thường biệt hiệu đó, mấy trăm hàng quán ở đường Nam Cung, không ai không biết ông ta.”

“ Thật sao?”

“ Vâng, đó là một danh nhân ở chợ đồ cổ, râu tóc bạc phơ, mắt cực tinh, đã lăn lộn ở đó hơn 20 năm, việc lớn việc nhỏ cứ hỏi ông ta là biết. Có điều phải trả tiền, hỏi tin nhỏ vài trăm, hỏi tin lớn vài nghìn.”

“ Có phương thức liên hệ không?”

“ Có, 1350980 ***, nhưng tôi đoán xảy ra chuyện này, tám phần ông ta không tùy tiện liên hệ với ai nữa.”

“ Ghi lại đi Kiên Định .. Giản Phàm, tin này ngàn vạn lần phải bảo mật.”

“ Vâng.” Giản Phàm mặt thì nghiêm trang, lòng cười sắp đau ruột, nhìn chủ nhiệm Hạ, Ngũ Thần Quang và Lục Kiên Định đều thận trọng giao lưu ánh mắt, như thảo luận tầm quan trọng của tin này, cáo từ ra ngoài. Vừa khép cửa đi ra, Giản Phàm ôm chặt lấy miệng chạy vào nhà vệ sinh, bật nước rào rào, sau đó cười phá lên, thực sự không sao nhịn thêm được nữa, cười đau cả bụng, cái lão Bạch Mao đó, ngay tên thật là gì còn chẳng ai biết, tìm được ông ta mới lạ. Người thật, việc thật, nhưng tin tức lại là giả, điều tra đi, lão già đó nổi tiếng lắm, không tin không được. Cười chán cười chê rồi vừa rà ngoài thì "này" một tiếng làm Giản Phàm giật bắn mình, tâm tình đang tốt, cười mời:” Chị Hồ, sắp trưa rồi, cùng ăn cơm nhé?”

Hồ Lệ Quan ngọt nhạt nói:” Hừ, không có hứng, sợ bị cậu lừa bán mà không biết.”

“ Chị có ý gì thế?” Giản Phàm nhìn Hồ Lệ Quân hai mắt đầy tơ máu, e cả đêm không ngủ, không khỏi thương:

Hai người đi xuống lầu, Hồ Lệ Quân vừa đi vừa nói:” Giản Phàm, sao ai cậu cũng dám lừa thế hả? Cậu có biết chủ nhiệm Hạ cấp bậc ra sao không? Ngang với phó cục trưởng đấy, chủ nhiệm văn phòng chuyên đả kích buôn lậu cổ vật, danh tiếng không nhỏ.”

“ Ai lừa ai?” Giản Phàm làm vẻ vô tội:

Hồ Lệ Quân phì cười, chỉ mắt Giản Phàm:” Cậu đó, tôi phát hiện lâu rồi, mắt cậu mà đảo hơn một vòng thì lời cậu nói ra dứt khoát là giả ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận