Hắc Oa

Q6 - Chương 022: Tơ hồng se duyên. (3)

Dương Hồng Hạnh nghe vậy đỏ mặt tía tai, nhìn cổ áo Lương Vũ Vân, hai bầu ngực no căng trĩu xuống đầy sức nặng, có chút hâm mộ có chút xấu hổ quay đầu đi không nhìn nữa: “ Thì sau khi trong nhà xảy ra chuyện, chị mất một năm mới bình tâm lại , làm gì có tâm tư nghĩ tới chuyện đó.”

“ Đúng rồi, vấn đề của hai người là ở đây.” Lương Vũ Vân đột nhiên vỗ tay reo lên tựa hồ đã phát hiện ra điểm mấu chốt:

“ Em vớ vẩn gì thế, nghĩ ai cũng giống em à?”

“ Xin chị đó, đại tỷ, thời đại nào rồi, bây giờ nữ nhân giữ thân như ngọc không đáng tiền nữa đâu, người giữ được là do không ai thèm thôi ... tình dục là nhu cầu bình thường của con người, là thăng hoa của cảm xúc, nếu không trải qua chuyện đó, làm sao anh ấy biết chị có yêu anh ấy không, hay anh ấy còn yêu chị không, đúng không?” Lương Vũ Vân thấy Dương Hồng Hạnh còn chưa tin, nói tới tri thức chuyên nghiệp, liền nổi hứng: “ Thành thật với em đi, chị có muốn làm chuyện đó với anh ấy không? Đừng giả vờ làm nữ tu.”

Dương Hồng Hạnh xấu hổ gật đầu, không chỉ muốn, đêm cũng từng mơ thấy. “ Vậy chị còn lề mề cái gì, bất kể là nam hay nữ, nếu không tìm được thỏa mãn trên giường, đều sẽ đi tìm người khác có thể thỏa mãn mình ... Chẳng lẽ chị hi vọng chàng trai từng trải chuyện nam nữ như Giản Phàm lại yêu tinh thần giống Platon chứ ... Chị phải biết, anh ấy chỉ cần chịu khó ăn mặc một chút, tán tỉnh ai cũng không thành vấn đề, chị lãnh đạm như thế, anh ấy nghi ngờ tình cảm của chị là đương nhiên.” Lương Vũ Vân dọa dẫm làm Dương Hồng Hạnh hết sức hoang mang: “ Chị, không phải là bị lãnh cảm thật chứ?”

“ Hừ, nói linh tinh, chị cảm thấy anh ấy căn bản không có cảm giác gì với chị thì có. Em chưa hiểu à, tình cảnh của bọn chị rất khó xử, chị quá thân với nhà anh ấy, anh ấy quá thân với mẹ chị, cứ như bọn chị trừ cưới nhau thì không còn cách nào vậy ... Chị cảm thấy, bọn chị rất thiếu tự nhiên, trước Tết, anh ấy chẳng nói một lời đưa chị về ... Mùng 6 rồi mà chẳng gọi điện cho chị.” Dương Hồng Hạnh nghĩ lại thái độ của Giản Phàm hôm đưa mình về là hết sức tủi thân:

“ Đồ ngốc. “ Lương Vũ Vân thình lình đánh cho một cái: “ Có phải trước mặt anh ấy chị luôn tỏ ra rất trang trọng, rất thục nữ, rụt rè không.”

“ Ừ, vì cha mẹ anh ấy ở quê rất truyền thống.” Dương Hồng Hạnh gật đầu:

“ Trời ơi là trời, chị tỏ ra như thế, anh ấy dám dính vào chị không?” Lương Vũ Vân chỉ thẳng vấn đề, có chút không biết phải trị ca này thế nào, bứt tóc kêu gừ gừ như mèo cái lên cơn:” Hai người suốt ngày không ở trước mặt mẹ chị thì mẹ anh ấy, vấn đề là quá để ý người nhà của nhau, chị hiểu chưa?”

Dương Hồng Hạnh choàng tỉnh, ngồi dậy, giờ không thấy Phỉ nữ lưu manh nữa, cầu khẩn: “ Chị phải làm sao bây giờ?”

“ Ngốc ngốc ngốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận