Hắc Oa

Q4 - Chương 177: Chấn kinh tứ phương. (1)

Mới sáng sớm ngày ra Thời Kế Hồng còn đang ngủ thì Giản Phàm đã tới nhà lôi đi phá án, cứ tưởng có đột phá gì rồi, té ra là mưu mô tính toán trước. Lúc này dì Thời trong đơn vị không ai dám quản đã cũng hơi chột dạ, có điều là lo thay Giản Phàm, hết nhìn y lại nhìn Dương Hồng Hạnh mới quen, nói không cả lưu loát nữa: “ Giản Phàm à, nếu mà bắt nhầm người, bộ cảnh phục này của cậu cũng mất đấy, cậu không biết Tề Viên Dân lai lịch lớn thế nào à?”

Giản Phàm tha thiết nói:” Chính vì biết nên cháu mới bắt hắn chứ, cháu biết bắt rồi lại phải thả, dì cũng biết đấy, với căn cơ của chúng ta không động được vào hắn ... Chỗ dựa của Trịnh Thành Thắng chính là đây, không phải dì nói hắn chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ à? Giờ chúng ta kéo quan tài tới trước mặt hắn, xem hắn có nhỏ lệ không ... Hai bên đồng thời thẩm vấn, tranh thủ thời gian, nói không chừng moi được manh mối, cho dù không có thì Tiết Kiến Đình cũng chết chắc rồi, vướng phải tội lớn như thế, cháu không tin hắn không tự bảo vệ mình, thế nào bọn chúng cũng cắn lẫn nhau, đây là cách duy nhất phá vỡ liên minh lợi ích của chúng .. Trịnh Thành Thắng cũng thế, hắn dựa vào thế lực của anh em họ Tề, giờ có video này, hắn sẽ nghĩ thế lực này đã sụp đổ, hắn sẽ phải bảo vệ lấy mình ... Dì Thời, dì nghĩ mà xem nếu Trịnh Thành Thắng không phải là nhân vật quan trọng, có ai tiếp tế hắn trong tù như thế không, chắc chắn là tiền bịt miệng.”

Lúc này tên đã lên dây không thể không bắn, Giản Phàm cho dù muốn lui cũng không còn đường mà lui nữa, kệ Thời Kế Hồng lo lắng, bắt đầu thảo luận chi tiết thẩm vấn, lái xe tới thẳng mục tiêu cách đó 5km, trại giam Phần Dương. … …

“ Nói, chuyện hôm nay là sao?” Ở trong phòng thẩm vấn của đại đội một, chủ thẩm Quách Nguyên, ghi chép Tiêu Thành Cương nhìn chằm chằm Tiết Kiến Đình:

“ Chả có chuyện gì cả, bỏ tiền ra mua đồ thôi, sau đó phát sinh tranh chấp, có gì to tát đâu, ở chợ Nam Cung ngày nào mà chẳng có đánh nhau, sao chỉ bắt tôi?” Tiết Kiết Đình mặt câng câng bất chấp, thái độ rất bố láo, trước đó Vương Minh đã nhắc nhở, tên này nổi tiếng rắn mặt, kiếm ăn nhờ chợ đồ cổ Nam Cung, nói chuyện một câu không hợp là ra tay đánh người, đừng nói người vùng ngoài không thân không thích, ngay cả hộ kinh doanh ở đó cũng tránh xa ba bước:

“ Theo như lời khai của mấy người Mao Tiểu Tứ, là Liên Nhận gọi điện tụ tập bọn mày lại, có đúng không?”

“ Hắn gọi Mao Tiểu Tứ, liên quan gì tới tôi.”

Thằng mất dạy này hoàn toàn không sợ cảnh sát, trả lời vẫn điệu bộ lưu manh lấc cấc làm Quách Nguyên thấy ngứa tay chỉ muốn cho vài cái vả rơi răng:” Món đồ cổ đó cướp về giao cho ai? Đừng nói cái này mày cũng không biết.”

“ Ai trả tiền thì giao cho người nấy chứ ai, này đồng chí cảnh sát, anh nói không đúng, ai cướp? Tôi mua, hắn không bán thì thôi.”

“ À, không bán thì đánh người ta chứ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận