Hắc Oa

Q6 - Chương 159: Mất bò mới lo làm chuồng. (2)

Cái chuông lớn của Chung Cổ lâu gõ vang, đúng 9 giờ. Cơn mưa nhỏ liên miên buổi sáng không ngăn được không khí ngày lễ tưng bừng lan tỏa khắp nơi, lễ hội công viên ở công viên Phần Hà, diễu hành ở quảng trường Trung Tây, còn đủ hoạt động khuyến mái ở các trung tâm thương mại, siêu thị, cửa hàng biến Đại Nguyên thành viển hoa rực rỡ. Ngoài đám đông huyên náo có hai mẹ con, người mẹ tinh thần quắc thước, con xinh đẹp nhưng mặt mày hơi chút u ám. Vốn là con đưa mẹ đi chơi, có điều thấy con gái lòng dạ để đâu đâu, e là tình hình đảo ngược lại, thi thoảng thấy con gái ngẩn người, người mẹ khẽ vuốt tóc con gái hỏi nhỏ: “ Hạnh Nhi, nhớ cậu ấy à?”

“ Cái gì chứ, mẹ thật là ... “ Dương Hồng Hạnh bị nói trúng tâm sự không khó đoán, dỗi nói một câu:

“ Đừng nghĩ mẹ già lẩn thẩn, Giản Phàm có chuyện sao không nói với mẹ? “ Bà Đinh nhẹ nhàng trách:

Dương Hồng Hạnh bực bội thầm mắng có cái miệng rộng của Lương Vũ Vân, đừng mong giữ được bí mật gì, ứng phó qua loa: “ Không sao đâu mẹ, Vũ Vân nói linh tinh cái gì mẹ đừng tin.”

“ Nó nói với mẹ hết rồi, nói Giản Phàm là đứa lăng nhăng, hôm nay yêu người này, mai yêu người khác, Vũ Vân có ý tốt, sợ con bị thiệt thòi thôi, đừng trách nó. “ Bà Đinh khẽ thở dài, có vẻ như không quá để ý chuyện con rể mình không chuyên nhất, hoặc không tin Lương Vũ Vân:

“ Mẹ, nếu anh ấy thực sự như thế, con, con ...” Dương Hồng Hạnh ấp úng mãi không nói ra được:

Nữ nhân trong lúc yêu đương say đắm đều mong ước bước lên tấm thảm đỏ, nhưng khi tấm thảm đó trải ra trước mặt luôn có chút đắn đo lo ngại, sợ trước sợ sau, có thể nói đây là hội chứng tiền hôn nhân. Huống hồ Giản Phàm xảy ra chuyện, lại có Lương Vũ Vân ở bên nói ra nói vào, mấy cô gái khác tuy không nói, nhưng thái độ cũng không ủng hồ, làm Dương Hồng Hạnh không khỏi dao động. Bà Đinh thương hại nhìn con gái, trải qua tai họa ngày đó, con gái không còn giống vài năm trước được nuông chiều thành điêu ngoa kiêu ngạo nữa, gánh nặng cuộc sống đè lên vài dần trưởng thành, sinh ra trong gia đình tan vỡ là bất hạnh, nhưng vượt qua được bất hạnh đó là chuyện may mắn, đột nhiên nhìn xa xăm lẩm bẩm: “ Năm xưa mẹ không nên đuổi cha con ra khỏi cửa, không nên ầm ĩ xung đột như vậy, nói không chừng cha con đã đi vào bước đường này ...”

Hai mẹ con đứng ngoài đám đông tưng bừng, cảnh tượng trước mắt như không liên quan, Dương Hồng Hạnh không hiểu sao mẹ lại nhắc tới chuyện cũ, hơi vùng vằng: “ Mẹ ... đừng nói chuyện ấy nữa.”

“ Được, được, mẹ không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận