Hắc Oa

Q7 - Chương 050: Kinh biến trong đêm. (2)

Sắp tới đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh rồi, chỉ điểm Giản Phàm rẽ vào một cái ngã ba, chớp mắt cảnh tượng khác hẳn, xe Trường An, Xương Hà, việt dã sơn dòn chữ "vì nhân dân phục vụ" đỗ hai bên cửa có tới mười mấy cái, hai người vừa dừng lại, một chiếc xe thương vụ đi ngược tới cổng đồn, cửa sau mở ra, cảnh sát quát:” Xuống xe ...”

Sau đó là một loạt đùi, đùi và đùi nhìn hoa cả mắt, đây chính là mỹ sắc chấn động Hoa Hạ, diễm danh xưng bá Cửu Châu, ai ai cũng biết tiếng, là các tiểu thư chứ ai. Toàn bộ là váy siêu ngắn, áo siêu trễ, chẳng cần căng mắt ra thì cảnh xuân hơ hớ cứ đập vào mắt làm người ta nóng ran người, chỉ là không thấy mặt, cô nào cô nấy đưa tay che mặt hết rồi. Cơ mà khỏi cần nhìn mặt cũng biết không ít vưu vật mê người, song gặp phải cảnh sát không biết thương hương tiếc ngọc, quát tháo xua người ta đi thành đàn, cảm giác cứ quai quái. Tiêu Thành Cương và Giản Phàm nhìn nhau cười ngượng, rút điện thoại, tiếp đó chạy ra một người che miệng cười như điên, là Cửu Cương, bạn cùng phòng ở cơ sở huấn luyện. Tiêu Thành Cường chửi ngay:” Cười cái rắm, người đâu?”

“ Này này, thái độ gì đấy, đây là hành động lớn, nhà nào muốn lấy người chả ăn nói ngon ngọt, hai người giỏi thật.” Cửu Cương hừ một tiếng, là anh em cùng phòng năm xưa, nói chuyện chẳng cần lịch sự:

” Nể mặt mà không biết, tôi có thể lấy danh nghĩa đội trọng án mang người đi.” Tiêu Thành Cương trừng mắt:

“ Được được, dân cảnh chọc sao nổi hình cảnh, được chưa? Đi nào, đừng nói hai người tới, không tới chúng tôi không dám xử lý, thằng béo đó nói mình là Giản Phàm ông chủ Thực Thượng, có anh em là Tiêu Thành Cương, tổ trưởng đội trọng án, đồn trưởng còn giật mình ... Ha ha ha ...” Cửu Cương khoác vai hai người đi vào đồn, bên trong rất bận bịu lấy tên họ lời khai, ba người đi thẳng lên tầng hai, gặp đồn trưởng Cao, đều quen nhau cả, Tiêu Thành Cương nói là người quen, đồn trưởng hiểu ý, dù sao qua miếu thì nên thắp hương, không chừng lúc nào đó phải nhờ tới thần, phất tay an bài chỉ đạo viên Cửu Cương nên làm gì cứ làm. Sang phòng tam giữ bên cạnh, Cửu Cương cố tình nghiêm giọng quát:” Giản Phàm ra đây.”

Thế là một đống thịt mở ục ịch chạy ra, thấy Giản Phàm như thấy người thân, muốn rơi lệ đoàn tụ, có điều vì có cảnh sát bên cạnh nên kìm lại. Cửu Cương chưa tha:” Giản Phàm, chuyện anh mua dâm đừng nghĩ viết tờ kiểm điểm là xong, về nhà đợi xử lý.”

Phí Béo hí hửng gật đầu: “ Cảm tạ cảnh sát, cảm tạ công an nhân dân, Giản Phàm tôi xin hứa nhất định làm lại cuộc đời.”

“ Xéo ... Thành Cương, kéo đi.”

Giản Phàm bực mình quát lớn, sợ bên trong kia đám người lấy lời khai có ai đó quen mình, Tiêu Thành Cương tóm cổ kéo Phí Béo như được đại xá đi, ra cửa chỉ trò chuyện vài câu vì đồn hôm nay quá bận, xe chở người đi vào liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận