Hắc Oa

Q5 - Chương 209: Không chịu khuất phục. (3)

Hách Đại Thông ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, trông càng giống đống thịt đung đưa trên cái ghế xoay, cười xởi lởi hỏi: “ Chú em Giản, tôi xưng hô thế này có đường đột không? Cậu không ngại chứ?”

Giản Phàm cười ha hả:” Không, rất tốt, nghe thân thiết, tôi thích. Giám đốc Hách, không cần quanh co rào trước đón sau, có gì nói thẳng.”

“ Hào sảng! “ Giám đốc Hách giơ ngón cái lên, đi thẳng vào chủ đề: “ Cứ yên tâm gửi ở chỗ tôi, chúng ta người ngay không nói lời gian, nhân viên chúng tôi đều thành tính rồi, chắc chắn sẽ bán được vượt quá giá trong lòng cậu.”

Giản Phàm thoải mái phất tay: “ Giám đốc Hách, tiền bao nhiêu tôi không bận tâm, mấy món đồ của tôi gửi ở đây an toàn chứ?”

Hách Thông Đạt một vỗ bàn, hai vỗ ngực đảm bảo: “ Chúng tôi có 27 bảo an, ba tiểu đội trưởng luân phiên trực ban, một nửa là lính xuất ngũ, con dấu của Tề Bạch Thạch, tranh của Trương Đại Thiên từng gửi ở chỗ chúng tôi, ngay cả viện bảo tàng tỉnh cũng muộn chỗ này ... Không dấu chú ý, tôi từng ăn cơm ngân hàng, rất am hiểu công tác bảo an. Yên tâm, mất hàng chúng tôi đền, chuyện này đã ghi trên hợp đồng.”

“Nghe cũng được đấy.” Giản Phàm nói rõ mục đích chuyến đi: “ Giám đốc Hách, tôi không có ý đó, chỉ muốn tới nhìn một cái thôi, những món đồ này do thân thích để lại cho tôi, tới bảy tám chục món, chỉ mấy món này chưa nhìn kỹ ... Nếu anh thấy không tiện thì thôi, dù sao tôi còn muốn đưa thêm vài món tới đây.”

“ Ấy ấy, sao không, Ngọc Dung, thông báo cho bảo an, mang bảy món đồ của anh Giản đây tới phòng tôi.” Hách Thông Đạt rất thông tình đạt lý, sai thư ký mau mau đi làm:

Đúng là rất an toàn, trong lúc tán gẫu nghe thấy tiếng cửa chống trộm hạ xuống, tiếp đó là tiếng bước chân của một nhóm người, khi xuất hiện trong văn phòng. Giàn Phàm phải tán thưởng, toàn là người cao lớn tráng kiện, mặt mày từng trải phong sương, bê từ món đồ dù ở trong địa bàn vẫn cực kỳ cảnh giác, cực kỳ chính quy. Đồ đặt xuống, bảo an chia ra gác ở cửa, Hách Thông Đạt mỉm cười đưa chìa khóa cho Giản Phàm làm động tác mời, Giản Phàm rất thoải mái ném cho thư ký tên Ngọc Dung mở ra, thực sự so với những món đồ mà y hai lần thu được trong vụ án trước thì không có gì đáng nhìn, đưa tay quệt cái đỉnh đồng nhỏ, nhìn tay biến sắc, có chút khó chịu bới móc:” Rỉ quá.”

Hách Thông Đạt hít sâu một hơi, bị Giản Phàm làm tức tới nổ đom đóm, đồ đồng bị rỉ bên ngoài là chuyện tất nhiên, hơn nữa chính vì rỉ đồng thấm vào vật, hoa văn chính là điểm mấu chốt phân biệt thật giả, vị đại gia này lại xem thường. Ngọc Dung rất xứng cái tên, da dẻ như ngọc, dung mạo đẹp đẽ cắn răng không dám cười, tâm tư giống giám đốc, tên nhà quê học đòi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận