Hắc Oa

Q7 - Chương 006: Câu đố không có lời giải. (1)

“ Các anh đừng bắt nạt người tốt, chuyện can hệ lớn như thế, thời gian còn dài hơn cả lập quốc, đừng nói công an, tới an ninh quốc gia cũng chịu thôi.” Cục trưởng Cái đùn đẩy, kỳ thực dù dễ như trở bàn tay thì cũng phải nói khó như lên trời, huống hồ đây vốn là chuyện khó hơn lên trời:

“ Thế không được, mai chúng tôi tới cục trú đóng đợi tin, sở trưởng Cao hỏi, tôi có sao nói vậy, anh không thể không phái đi một viên đại tướng nào hết đâu nhé!” Xử trưởng cười nửa đùa nửa thật, cục trưởng Cái này trước tiên đưa ra ngoài rèn luyện, sau đó từ dưới đề bạt lên, là người kinh qua cơ sở, am hiểu trên có chính sách dưới có đối sách nên đề phòng trước:

“ Đừng ép tôi tỏ thái độ, dù thế nào là chuyện do sở trưởng Cao giao cho, tôi dám qua loa à, huống hồ còn ảnh hưởng tới đại cục kiến thiết kinh tế, yên tâm, dù không tìm được người tôi cũng sẽ cho câu trả lời hợp lý.”

“ Ha ha, câu này mới thân thiết, cục trương Cái, vậy tôi cám ơn anh trước.” Xử trưởng Lý bắt tay cáo biệt, thuận thế xuống thang, chuyện này dù thế nào do cục công an làm chủ lực chứ chẳng lẽ ban đối ngoại tỉnh xuống thôn làm người:

Tiễn hết những người nên tiễn đi, Ngũ Thần Quang từ đầu tới cuối không nói câu nào, cục trưởng Cái vài phần thân thiết nói: “ Bí thư Ngũ, suốt chặng đường anh tiếc chữ như vàng, tôi đang đợi một lời kinh động của anh, anh chính là tấm gương của cục công an, khi tôi công tác ở dưới còn tổ chức toàn thể cảnh sát học tập anh.”

“ Cục trưởng Cái, đừng lấy ông già tôi ra đùa, tôi không có ý kiến gì cả, đây không phải chuyện khó hay không, mà là không thể tìm thấy, tin tức quá ít.” Ngũ Thần Quang nói không kiêng dè gì:

“ Ài, đúng là thế.” Cục trưởng Cái rất tán đồng: “ Nhưng dù không thể, chúng ta cũng phải làm cho ra dáng một chút, để cấp trên nhìn vào không thể nói gì cả. Bí thư Ngũ, anh làm công an mấy chục năm, am hiểu nơi này, tiến cử vài mầm non tốt đi.”

“ Anh muốn nhân tài giỏi chỉnh người thì tôi có đầy, chứ giỏi tìm người thì chịu rồi.”

Một câu nói làm cục trưởng Cái bật cười hiểu ý, đối với đồng chí tuổi tác hơn mình nhiều này, ông ta không gọi là "phó bí thư Ngũ", mà gọi "bí thư Ngũ", mang hàm ý tôn trong ở trong đó. Mà vị bí thư Ngũ này thực sự rất đáng tôn trọng, quá nửa đời lăn lộn ở tuyến đầu, bị một vụ án níu chân bao lâu, khi vụ án đó được phá giải thì tuổi đã lớn, nếu không giờ không biết thăng tới cấp nào. Dù sao người ta trong giới là tiền bối có uy danh, đừng nói cục trưởng như ông ta, sở trưởng sở công an tỉnh cũng phải n ể mặt ba phần. Cục trưởng Cái hết sắc khách khí: “ Bí thư Ngũ, anh có nhân tài đó thôi, cái tiểu đội năm năm trước tìm về viên cảnh sát mất tích mười bốn năm đó, manh mối khi đó cũng ít vậy mà họ tìm ra được.”

Nhắc tới chuyện xưa Ngũ Thần Quang vô cùng mất mát xua tay: “ Không điều được, hai người tiếp nhận vụ án trong tiểu tổ đó, một đã hi sinh, một thì sau khi phá xong án lòng cũng nguội lạnh, không muốn khác lên người cảnh phục nữa.”

Lời nói mang theo vài phần bi thương và vô hạn nuối tiếc, làm cục trưởng Cái thở dài, bí thư Ngũ đúng là đã già rồi. Trong đời con người luôn có vài cái tên không muốn đề cập tới, hoặc là kẻ bội tình bạc nghĩa, hoặc là áy náy trong lòng, hoặc có chuyện xấu mà không thể kể với người ngoài. Với Ngũ Thần Quang thì đó là Giản Phàm, có điều không ai phủ nhận được, người không muốn nhắc tới thường thường khắc sâu nhất. Vì thế khi vị tân cục trưởng cục công an vô tình nhắc tới, Ngũ Thần Quang sau khi hết giờ làm lên xe, buột miệng nói một câu: Tới chi đội đặc cảnh. Vì sao? Nói xong mới tỉnh ngộ, muốn tìm hiểu tình hình gần đây của Giản Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận