Hắc Oa

Q6 - Chương 099: Hoa qua sương càng thơm. (2)

Tiếng cót két rất lâu, đó là do Giản Phàm trằn trọc trên giường, hai người họ không phải nhất kiến chung tình, cảng chẳng phải nhị kiến khuynh tâm. Quá trình phát triển tình cảm không theo một cái đồ thị nào, có vài lần tình cảm dâng trào, nhưng nảy sinh ở điều kiện đặc biệt, còn thời gian khác, hình như cãi vã hoặc lạnh nhạt nhiều hơn. Mẹ nó, rốt cuộc cô ấy có thích mình khong? Đừng để rốt cuộc là tốn công vô ích. Giản Phàm chửi thầm một câu, bất kể là dựa vào kinh nghiệm yêu đương của bản thân, hay là lý luận của Đường Đại Đầu, đều không thể đoán ra tâm lý của Dương Hồng Hạnh. Có ấy thích hay không thích, hay vẫn giữa lưng chừng thích và không, hoặc là cô ấy đang so sánh với người khác, phát hiện ra người mình thích hơn? Giản Phàm bắt đầu liệt kê ra một loạt khả năng rồi phân tích từng trường hợp, cứ như gặp đại án. Bất tri bất giác Giản Phàm đứng dậy ra cửa sổ, vì Dương Hồng Hạnh sắp về mà không còn chút buồn ngủ nào nữa, đứng một hồi rồi đi vòng quanh, cảm giác bức bối bứt rứt trong người, đẩy cửa đi ra, toàn thân tắm trong gió đêm mát mẻ, mang theo chút hương cỏ của ngoại ô ... Đứng trên tầng hai nhìn xa, đó là thành phố như ngân hà làm bằng đèn, cũng như con quái thú ẩn nấp trong bóng đêm, nuốt chửng lấy lương thiện, mỹ hảo, mộng tưởng của con người, cho tới khi chỉ còn lại một trái tim lạnh giá như những tòa nhà bê tông cốt thép kia, sau đó được gọi bằng một danh từ làm người ta hâm mộ: Người thành phố. Mình chẳng thể trở thành người thành phố, nhưng cũng không còn là người dân quê nữa, tâm tư Giản Phàm lại bay xa, có lẽ mình là người bên rìa cuộc sống này, cũng giống như nơi mình đang ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận