Hắc Oa

Q7 - Chương 014: Tam cố thảo lư. (3)

Nhưng cảnh trong nhà bếp hiển nhiên không lọt vào mắt luật sư Cảnh và trợ lý Lôi, thấy Giản Phàm vừa nói vừa làm, có vẻ tốn không ít thời gian, hai người liền đi xuống lầu. “ Ha ha ha, nghệ thuật cái gì mà nghệ thuật, chẳng phải thứ để ăn sao? Chỉ là đi hầu hạ người khác mà cũng dát vàng lên mặt.” Đi ra ngoài trợ lý Lôi khinh khỉnh bình luận:

Luật sư Cảnh cười bồi: “ Không biết có phải nghệ thuật hay không nhưng cậu ta làm cơm ngon lắm, nếu không sao bỏ cảnh sát đi làm đầu bếp? Kiếm tiền chỉ hơn chứ không kém văn phòng luật chúng tôi.”

“ Bán cơm hộp chứ gì? Tôi tìm hiểu rồi, ha ha ha, một ngàn vạn này thì y bán cơm hộp mấy đời mới có, luật sư Cảnh, ông thấy y làm nổi không thế? Đầu bếp đi tìm người, chẳng có liên quan gì?” Trợ lý Lôi hoài nghi:

“ Chuyện này, không phải vấn đề có tìm được hay không mà là chúng ta có mời nổi không?” Luật sư Cảnh nói thâm ý:

“ Làm gì có chuyện thấy tiền không động lòng?”

“ Tiền thì không vấn đề, nhưng sợ cậu ta biết tiền của ai sẽ sinh vấn đề ...” Luật sư Cảnh kéo trợ lý Lôi lên xe thì thầm:

Không ngờ đợi liền một lúc hai tiếng, gần trưa mới nghe tiếng bước chân ở cầu thang, một đông tiễn các đầu bếp của Thực Thượng xuống lầu. Giản Phàm còn nói, hoan nghênh mọi người tốt nghiệp tới Thực Thượng làm việc, được vỗ tay rào rào, đuổi đám người khác đi, sau đó lên xe của Cảnh Văn Tú. Nhìn hai người ghé tai thì thầm rồi cười với nhau, tư thế thân mật, cơn đau bao tử luật sư Cảnh lại nổi lên, ông thấy lát về nhà phải nói chuyện đàng hoàng với con gái rồi, đừng để nuôi dạy bao năm lại đi làm tiểu tam. Bữa cơm hôm nay tất nhiên luật sư Cảnh mời, tới khách sạn Hòa Bình, bốn người ngồi xuống, nhịn hai ngày rồi, trợ lý Lôi không đợi thêm được nữa, giọng có vẻ nịnh nọt:” Anh Giản, thứ cho tôi mắt kém không nhận ra anh là nhân vật ở Đại Nguyên.”

Giản Phàm liếc mắt nhìn luật sư Cảnh suy ngẫm không biết lão già này đơm đặt gì về mình, chắc không hay ho gì, thoải mái xua tay:” Nghề của tôi là đầu bếp, cái khác chỉ là sở thích nghiệp dư, không đáng nhắc tới.”

“ Vậy chuyện của chúng tôi ... Thế này anh Giản, tôi đi thẳng vào vấn đề, chuyện tìm người nói nửa tháng trước, phải làm phiền anh ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận