Hắc Oa

Chương 275: Liên tục gặp ngõ cụt (1)

Trong bóng tối tiếng Tằng Nam truyền ra:
"Thế à, chẳng phải anh từng nói bản thân trừ ăn ra thì chẳng được việc gì, có đáng để tôi quyến rũ không?"
Giản Phàm thở phào hơi to một chút:
"Vậy thì tốt."
Một lúc sau, Tằng Nam lại hỏi:
"Nếu tôi quyến rũ anh, anh có mắc câu không?"
"Câu hỏi này không nên trả lời thì hơn."
"Vì sao?"
"Nếu nói có thì trình độ của tôi quá kém, nếu nói không thì lại chẳng phải sức hút của cô không đủ à? Nên có hay không đều không tốt."
Giản Phàm khéo léo né tránh vấn đề này, sự thực y biết trình độ của mình không đủ cao, chỉ một cái liếc mắt lả lơi của Tằng Nam đã không chịu nổi, bây giờ không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt bừa bãi nữa thôi. Tằng Nam che miệng cố áp ức tiếng cười, thế nhưng Giản Phàm phía sau thì nếm đủ, vì mông cô đang chạm vào vị trí nhạy cảm, rung rung như thế ai chịu nổi. Khe khẽ, Giản Phàm di động hai bên, muốn tránh mỹ nữ một chút, nhưng hai cái tay thì rất phản động, như muốn ôm mỹ nhân vào lòng, đúng lúc này Tằng Nam có hành động, nghiêng đầu dựa vào vai Giản Phàm, đúng là thành mượn vai để dựa rồi, còn đưa một tay lên bám:
"Anh hơi căng thẳng thì phải, thật là lạ, vì một cô gái dựa vào mà căng thẳng sao, hay là vì đó là một cô gái ở chốn mua vui cho người ta nên mới căng thẳng?"
"Đều không phải."
Giản Phàm nghe ra trong giọng Tằng Nam có cái gì đó khiến người ta thương cảm, tay đưa lên ôm vai cô, mắt không nhìn thấy. Tay không chạm vào mà vẫn cảm thụ được bờ mông căng tròn mời gọi ở dưới, máu nóng giần giật chảy ngược lên não che lấp lý trí, hạ thân cử động chà xát nhè nhẹ vào mông Tằng Nam, tức thì từng đợt khoái cảm sung sướng tác động vào thẳng vào não bộ, phát ra một tiếng rên khe khẽ mãn nguyện:
"Là bởi vì đã lâu rồi không có nữ nhân dựa vào nên căng thẳng."
"Vậy thì để tôi hóa giải căng thẳng cho anh nhé. " Tằng Nam nói hết sức ái muội, nhưng lại đột ngột gạt tay Giản Phàm đang ôm vai mình ra, tiếp đó người tránh đi, tức thì trong lòng Giản Phàm trống không, lại nghe Tằng Nam giọng trêu ghẹo:
"Cứ tưởng anh khác biệt, té ra cũng chỉ như nam nhân khác mà thôi, rất hoài nghi hai chân anh bôi mỡ, là loại ăn xong lẩn mất."
Giản Phàm chưng hửng tình dục rút đi như thủy triều, vừa xấu hổ lại có chút dở khóc dở cười, không ngờ mình trúng bẫy bị trêu ghẹo một phen, thật là quá dễ mềm mòng mà. Cô gái ở chốn phong nguyệt thế này, quá hiểu tâm lý nam nhân, muốn đóng giả thành thể loại nào chẳng được, giống như Tạ Vãn Tình trong vụ án lần trước. Đợi rất lâu không thấy phía sau có phản ứng, Tằng Nam không biết có phải mình đùa hơi quá làm tổn thương sĩ diện của nam nhân hay không, cười khúc khích giọng giống trêu chọc:
"Này, sao không nói gì cả, không phải anh khéo ăn nói lắm sao?"
Bị chơi một vố mất mặt thật, nhưng chuyện này chỉ có thể tự trách mình thôi, Giản Phàm hít một hơi, giữ giọng bình tĩnh để khỏi mất phong độ:
"Cô nói một câu trúng đích, nói hết đặc tính của nam nhân rồi, tôi còn gì để nói đâu."
"Vậy anh có thừa nhận mình là một kẻ lăng nhăng không?"
"Cũng giống như cảnh sát tốt và nam nhân tốt thôi."
"Là sao?"
"Trong truyền thuyết thì có, nhưng tôi chưa thấy bao giờ, cô đã thấy chưa?"
Câu này làm Tằng Nam che miệng cười, đột nhiên tủ rượu lách cách trượt qua một bên, đèn sáng trưng, hai người đang ở trong bóng tối bị đèn chiếu vào, bản năng đưa tay che mắt. Lúc này Giản Phàm mới nhận ra trong phòng có mấy cái ghế sô pha quây thành một hình tròn, tủ rượu, màn hình LCD lớn, xem ra là một phòng K T V. Đường Đại Đầu đứng đó cười dâm tiện:
"Cớm đi lâu rồi sao còn chưa ra, gần nửa tiếng cơ đấy, tôi không tin cậu có thể kiên trì lâu như thế."
Tằng Nam thoải mái đi ra hếch mặt đứng trước Đường Đại Đầu khiến hắn phải chột dạ tránh đường, Giản Phàm thì hung dữ giơ ngón cái, hết đàng hoàng nói:
"Này Đường Đại Đầu, đừng suy nghĩ linh tinh, chúng tôi rất thuần khiết, anh nhìn tôi đi, chính nhân quân tử, nghĩ ai cũng như anh à?"
Tằng Nam nghe tới chính nhân quân tử lại phí cười, đi nhanh hơn xuống lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận