Hắc Oa

Chương 086: Giải thích một chữ yêu. (1)

Giản Phàm từ chối thẳng thừng: “ Không được, cô khỏi mơ số cổ phần đó, đợi tôi đưa mọi thứ vào đúng quỹ đạo, không cần mở rộng, mỗi tháng tôi kiếm 50 vạn không thành vấn đề.”

-“A, tức là anh đồng ý cho tôi tham dự cổ phần, nhưng phân ngạch thì chưa đồng ý. “ Sở Tú Nữ hớn hở phát hiện sơ hở trong lời Giản Phàm:

“ A!” Giản Phàm ôm đầu, hôm nay mình làm sao thế này, đây là lần thứ ba thất thái, lỡ mồm để lộ ý nghĩ trong lòng mất rồi, nha đầu béo thật gian xảo:

Sở Tú Nữ cười khanh khách, nhảy mắt khích: “ Vậy mà bảo chân thành, anh Giản, tôi lần nữa suýt bị anh lừa đấy, tôi có khí độ tiếp nhận hợp tác với anh, chả lẽ anh không có, tôi là cô gái yếu đuối, chẳng lẽ anh lo tôi lừa anh?”

“ Để tôi nghĩ đã.” Giản Phàm không biết nói gì hơn, cô gái này không vừa chút nào đâu, năng lực thích ứng quá nhanh:

“ Anh thong thả nghĩ đi, chẳng ai ép anh ... Giới hạn của tôi là 100 vạn thêm vào một giám đốc giúp anh quản lý, đổi lấy 20% cổ phần, thấp hơn tôi cũng tiếp nhận, có điều như thế anh thành phụ nhân hẹp hỏi đấy. “ Sở Tú Nữ đứng dậy mặc áo khác nhỏ chỉ có tác dụng làm dáng lên, hứng thú ăn thêm hai miếng dưa nữa, chuẩn bị rời đi, nói thêm một câu có chút ảm đạm: “ Tôi chỉ muốn kiếm đường lui thôi, tránh tương lai mất hết tất cả, vì tranh gia sản mà nhảy lầu nhảy sông có nhiều lắm, tôi không muốn đi vào con đường đó.”

Giản Phàm không hồi âm, giống đang châm chước, Sở Tú Nữ đợi thêm một lúc rồi cáo từ, ra tới cửa mới nghe thấy Giản Phàm giữ lại, lòng mừng thầm. Có điều Giản Phàm không dễ bị khổ nhục kế và mỹ nhân kế qua mặt, chỉ bình đạm hỏi: “ Tôi hỏi cô một vấn đề, giữa chúng ta chưa có cơ sở đề tín nhiệm nhau, tiền vào tay tôi, cô căn bản không thể khống chế, doanh lợi bao nhiêu, chỉ mình tôi thực sự biết, nhìn sổ sách, chúng tôi vẫn thua lỗ, vậy vì sao cô đột nhiên muốn hợp tác với tôi? Mới đầu cô tới đây với mục đích thăm dò.”

“ Vì cái này. “ Sở Tú Nữa chỉ vết thương trên tay trái Giản Phàm: “ Quá khứ quyết định tính cách một người, tôi có biết qua một chút về quá khứ phức tạp của anh, một người từng cứu người khác, từng bước lên đỉnh cao mà học được cách buông bỏ, chẳng lẽ không đáng tín nhiệm? Tôi biết, anh tuy trêu chọc tôi, nhưng anh không hại tôi.”

Nói xong bước ra khỏi cửa, thình lình quay đầu lại, đúng lúc Giản Phàm thò đầu nhìn như trộm, cả hai cùng phì cười. Sở Tú Nữ tới gần hơn một chút, môi hồng khẽ phả hơi ấm vào tai Giản Phàm: “ Lời này không phải tôi nói đâu, mà là Tằng Nam uống say nói đấy, cô ấy nói trong mắt cô ấy, anh chỉ đẹp trai, đáng tin hơn trước mà thôi ...”

Giản Phàm bất giác đứng ngây ra tại chỗ đưa tay sờ vết xẹo, không để ý tới tiếng giày cao gót đi xa dần. Sở Tú Nữ bước chân nhẹ nhõm vui tươi trở về xe, mở cửa ngồi lên, đưa đĩa dưa tới: “ Tiểu Vân ăn đi, ông chủ Giản cho đấy ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận