Hắc Oa

Chương 113: Chàng trai đặc biệt

Công việc là sự lặp đi lặp lại một cách đơn giản và máy móc, đến khi lặp lại đủ nhiều, sẽ dần dần sinh ra tâm lý mất hứng. Giống như cưới vợ, ngủ từ lúc trẻ trung tươi mát tới khi da nhăn thịt nhão, không chán mới lạ. Giản Phàm có thể cảm giác được sự chán ngán đó trong đội hình cảnh. Một ngày hai mươi bốn tiếng thường xuyên nhìn thấy các tổ thực địa thẩm vấn nghi phạm được bắt về, nghi phạm và cảnh sát đều dữ dằn như nhau, đây gọi là lấy ác chống lại cái ác. Mà phòng thẩm vấn, phòng tạm giam thường xuyên nghe tiếng rầm rầm, không đấm bàn thì là đánh người, thấy nhiều rồi, ngay Giản Phàm cũng chẳng lạ nữa. Bảo cảnh sát đừng đánh người còn khó hơn bảo mèo trong thiên hạ đừng ăn vụng, đặc biệt là hình cảnh, bảo họ giảng pháp chế với tội phạm hình sự à, điên. Nhìn nhìn những cảnh sát lâu năm, mặt ai nấy khắc họa một loại bực tức và phiền chán, có lẽ chán đám tội phạm bắt không hết, hoặc là chán môi trường này, có khi là chán cả bản thân. Ngày nào ngày nào cũng là mấy loại tội ác đó bày trước mắt, nhìn thấy phát chán, sao bọn tội phạm chúng không bày trò mới? Trong đám người phiền chán đó, Giản Phàm thuộc loại không biến chán, đám người thực địa này thực không biết nói thế nào nữa, cơ bản là bình thường chẳng thấy mặt, thi thoảng quay về, bất kể là ban ngày hay nửa đêm, ăn xong là lăn ra ngủ, thi thoảng một hai người tỉnh táo thì mở mồm ra chửi bới tục tĩu, chẳng có chút dáng vẻ nào của cảnh sát nhân dân. Đáng ghét nhất là chân đám này, cởi giày ra còn đáng sợ hơn cả bom khí độc, quần áo thì cách mấy mét đã ngửi thấy mùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận