Hắc Oa

Q5 - Chương 119: Được mất khó tính. (1)

“ Xưởng mỹ nghệ Nhã Trí, đăng ký công nhân có 9 người, mã số xí nghiệp, thuế vụ, giấy phép kinh doanh các loại đầy đủ, không có vấn đề. Vốn đăng ký 15 vạn, từ đồn đồn công an, sở thuế, sở công thương đều không có ghi chép vi phạm nào. “ Hồ Lệ Quân vì nghe thấy họ Tề, vẫn cẩn thận yêu cầu nhân viên ở lại đội trọng án ra soát thông tin, bật bộ đàm cho Giản Phàm nghe cùng:

“ Vậy là có vấn đề rồi. “ Giản Phàm lập tức chú ý:

“ Chỗ nào?” Vài thông tin đơn giản vậy, Hồ Lệ Quân không thấy vấn đề gì:

“ Chị không thấy à, chúng ta tra mấy chục nhà rồi, không giấy phép kinh doanh hết hạn thì nợ thuế, thậm chí chẳng đăng ký gì cả, công nhân toàn làm chui, vấn đề cả đống như đánh nhau, cờ bạc ... Một xí nghiệp mà sạch bong thế này là lần đầu.” Giản Phàm cảm giác mình hơi đa nghi:” Chị thấy liệu đáng nghi không?”

“ Không thể vì người ta không có vấn đề gì mà thành vấn đề chứ, thời buổi này làm ăn thành thật nghiêm túc cũng thành vấn đề rồi sao?” Hồ Lệ Quân lắc đầu có chút trách móc:

“ Chị nói đúng, thời buổi này đảo lộn hết rồi, ra đường làm người tốt còn bị người ta nghi, sống thật thà bị coi là ngu xuẩn, kẻ gian trá thì được khen ngợi ... Ài. “ Giản Phàm cười xua đi nghi ngờ không nên có, dậm chân vài cái cho đỡ cóng, phủi tuyết trên người, nhìn Hồ Lệ Quân chà chà tay thổi hơi mới nhớ ra mình đang đeo găng tay của người ta, vội vàng tháo ra đưa lại cho cô. Hồ Lệ Quân khẽ lắc đầu, xoa tay xong lấy bút và hồ sơ kẹp ở nách ra, tiếp tục xem: “ Không cần, tôi quen rồi, cậu đeo đi, sau ra ngoài phải chú ý.”

Một câu "tôi quen rồi" khiến lòng người ta không khỏi chua xót, đôi khi sự quan tâm ở chi tiết nhỏ càng làm người ta động lòng, mà Hồ Lệ Quân luôn quan tâm tới mình như vậy, Giản Phàm không nhiều lời, nắm lấy bàn tay đã lạnh cóng của Hồ Lệ Quân, đeo găng tay vào cho cô, tự trách: “ Tôi thật hồ đồ, cứ đeo găng tay của chị mãi mà không để ý gì, làm chị bị lạnh, xem tay chị đi.”

Đeo xong ngẩng đầu lên, chợt ngây ra từ chỗ, không biết Hồ Lệ Quân nghĩ gì, ánh mắt ôn nhu nhìn mình, môi hơi mím lại, nụ cười đó có vẻ không mang ý tốt đẹp gì, nụ cười đó, y từng thấy rồi, không hiểu sao bản năng lại giật mình muốn trốn. Đúng! Chính là nụ cười khi chị ấy cưỡi lên người mình, chính là nụ cười đắc ý đó, Giản Phàm choảng tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận