Hắc Oa

Chương 151: Vẻ đẹp thật sự

Người Cửu Đỉnh một mực coi đây là vấn đề tiền bạc, trong mắt chỉ có tiền hoàn toàn không đếm xỉa tín nghĩa, Giản Phàm rất tức giận:
"Tiền nên lấy tôi đã lấy, con người không nên có lòng tham vô đáy, đủ là được."
"Cậu có ý gì?"
"Chị nghĩ tôi hiểu lầm ý tốt của chị, kỳ thực chị mới đang hiểu lầm ý tốt của tôi."
"Tôi biết cậu nói gì, nhưng cậu coi thường Cửu Đỉnh rồi, hiện giờ chúng tôi có 10 nhà dinh dưỡng, thuê thêm bảy tám chuyên gia điều chế, định mở rộng thị trường này, dù có vấn đề, bọn họ cũng có năng lực giải quyết."
Tương Địch Giải hơi đưa cằm lên đầy tự tin kiêu ngạo:
Giản Phàm cười gằn:
"Chị vẫn coi thường phối phương truyền thống, hơn bốn trăm năm không đổ, mười mấy đời truyền thừa, bằng vào mấy thứ chuyên gia xuẩn ngốc đó mà hoàn thiện được à?"
Tương Địch Giai giậm chân:
"Sao cậu càng ngày càng thô lỗ như thế?"
Giản Phàm đốp lại luôn:
"Vậy sao chị ngày càng hám lợi như thế?"
"Được, được, ngừng tranh luận, chúng ta sau này không nói chuyện này nữa, cũng không gặp nhau nữa, vừa ý cậu chưa? " Tương Địch Giai thở hổn hển vì giận, chẳng còn vẻ thục nữa, hét lên:
"Ai ép chị không? Chị tự tới chứ. " Giản Phàm lại nói một câu khó nghe:
"Tôi, được rồi, tại tôi, tôi nhìn nhầm người, cậu là đồ không biết tốt xấu."
Tương Địch Giai quay người bỏ chạy:
Giản Phàm nhìn thấy một giọt nước mắt trong veo rơi ra tích tắc cô quay người đi, người bần thần, nhưng y không áy náy, ít nhất tự vấn không thẹn với lương tâm, tránh xa một tốt, mình đỡ phải chảy nước dãi ... Bực bội thả người xuống giường, đầu đập phải cái gì cứng cứng, mới sực nhớ cái Pocket PC ở dưới gối, nhìn phần dưới bị lõm một miếng mà đắng miệng, lại xui xẻo rồi. Mặc lại cảnh phục thẳng tắp, sờ quốc huy trên mũ, mặt mang thương tích chưa lành, bốn ngày nằm viện, người tới thăm không ít, có cả bạn học thời tập huấn, điện thoại hỏi thăm càng nhiều. Có lẽ mọi người cảm thấy bị thương là vinh quang của cảnh sát, Giản Phàm chẳng có cải cảm giác đó, có lẽ làm cảnh sát cũng chẳng đáng sợ như thế, cảnh sát trong mắt người khác rất uy phong cũng là là do đám người bình thường tạo thành, đội trọng án từng rất thần bí, Giản Phàm gặp vài vị mới biết đều giống các đồng chí cách mạng trong phim chưa già đã yếu do dinh dưỡng không tốt, và tội phạm trong tư liệu nói hung ác ra sao, nghi phạm nguy hiểm thế nào, cũng là người bình thường, biết lo, biết sợ, cũng xui xẻo, thậm chí chẳng bằng mình. Thế giới ở bên cạnh là do người bình thường tạo thành, anh nghĩ nó an toàn thì nó an toàn, anh cho rằng nó nguy hiểm thì nó nguy hiểm. Kỳ thực cái đoàn đội này không khác gì đám bạn mèo mả gà đồng thời đại học. Lăng lẽ suy nghĩ rất lâu, quét dọn phòng bệnh sắp rời đi một cách sạch sẽ, vốn mấy chàng trai ở đại đội một muốn tới đón, nhưng Lục Kiên Định dứt khoát từ chối, muốn tự mình đón Giản Phàm, làm phòng bệnh có chút hiu quạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận