Hắc Oa

Q7 - Chương 081: Mang tiền tới nạp mạng. (1)

Đám lưu manh cứng người tại chỗ, có tên không tin, không phải người của Thương Đại Nha à, sao lại là cảnh sát? Còn có súng? “ Đồ giả đấy, các anh em, lên.”

Thiết Bá đi đầu không tin, vung dao bổ củi chém luôn, không ngờ "đoàng" một phát, dao giơ lên cao quên cả chém xuống, chết lặng nhìn nòng súng còn đang bốc khỏi, chuyến này sợ thật rồi. Viên cảnh sát kia một tay cầm súng, một tay giơ phù hiệu cảnh sát ra:” Đừng có nhúc nhích ... Nếu không tôi bắn chết, hai tay ôm đầu, ngồi xuống.”

Choang! Con dao của Thiết Bá rơi xuống đất, còn bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một người khác còng lại, là cảnh sát, không thể sai rồi. Không biết kẻ nào thông minh hô: “ Chạy!”

Thế là đám lưu manh xông tới nhanh bao nhiêu thì chạy đi nhanh gấp bội, mỗi kẻ một phía, người dân nấp ở xa hơn chưa rõ chuyện gì, thấy lưu manh tay lăm lăm vũ khí chạy về phía mình thế là chạy bán sống bán chết. Con phố buổi sáng yên bình thoáng cái biến thành cái chợ hỗn loạn, cục diện mất khống chế, tiếng cửa hàng ven đường đóng sầm sập, ba phút sao, chiếc xe cảnh sát 110 đầu tiên hú còi tới . Thương Đại Nha tim đập thình thịch, từ lúc người kia nổ súng là tim hắn đã đập loạn xạ rồi, sau đó là sống lưng đẫm mồ hôi, đúng là một đám ô hợp, hai mấy thằng bị hai người đuổi như đuổi gà, trong giới không ít người mang theo súng, nhưng mà nổ súng giữa ban ngày thì chưa bao giờ nghe nói, quay đầu hỏi Giản Phàm:” Giản, Giản Phàm đó có phải là cảnh sát không?”

Giản Phàm đáp tỉnh như không:” Không phải là cảnh sát thì ai dám nổ súng giữa ban ngày?”

“ Cậu điều tới đối phó với bọn chúng à?” Thương Đại Nha nuốt nước bọt, nhìn Giản Phàm với ánh mắt sùng bái bội phần:

“ Không, là anh điều họ tới đấy.” Giản Phàm cười thần bí tinh nghịch:

“ Tôi nào dám, cậu cứ đùa.” Thương Đại Nha nghĩ Giản Phàm đang trêu mình, cười ngượng ngập:

“ Đúng là anh đấy, tôi hỏi anh nhé, có phải anh có một căn nhà ở tiểu khu Nam Nhai Uyển không?”

“ Đúng rồi.” Thương Đại Nha gật đầu chỉ:” Từ ngã ba đi 70 mét, vào trong ngõ là thấy, nơi đó tổ chức chơi mạt chược, mấy ngày qua tôi không dám về nhà.”

“ Tóm lại là anh muốn về nhà thì phải đi qua cái ngã ba này?”

“ Đúng rồi ... Á!” Thương Đại Nha trả lời mấy câu hỏi của Giản Phàm, phút chốc đầu lóe sáng, kinh hoàng hỏi: “ Đám cảnh sát thường phục đó đợi bắt tôi à?”

“ Đúng thế, chỉ đợi anh tự đâm đầu vào lưới thôi, đừng nói nơi này, còn nhà ở trong thành phố, công ty, mấy chỗ giải trí anh hay tới đều có người cắm chốt theo dõi, anh mà lộ mặt ra là hết chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận