Hắc Oa

Q7 - Chương 020: Mở mồm ra là lừa gạt. (1)

Người nông thôn lên thành phố và người thành phố xuống nông thôn giống nhau, là há hốc mồm. Ít nhất là làm Tằng Nam phải há hôc mồm, núi liền núi, sông liền sông, xanh xanh mướt mướt trải dài bất tận, phong cảnh đại tự nhiên tất nhiên là đẹp vô cùng, nhưng mà phải bôn ba đường trường thì không đẹp nổi nữa. Ngày đầu bọn họ dùng 3 tiếng tới trấn Phong Lâm, ăn cơm ở Giản gia, dùng 2 tiếng tới xã Giản Bảo, đường cấp xã vẫn khá, nhưng hôm sau đi lên đường núi thì khốn đốn rồi, Đường xây men theo triền núi, một bên là vực sâu thăm thắm, xe đi có đoạn dốc như ngửa mặt lên trời, tim vọt tới tận cổ, mà xuống dốc không khác gì thang máy mất phanh, tim không biết trôi đi đâu, cảm giác còn lại là tim gan lộn tùng phéo. Nếu như thi thoảng nhìn ra ngoài nhìn vực sâu thêm cảm giác nữa: Kinh hồn táng đởm. Giờ thì Tằng Nam đã hiểu vì sao trợ lý Lôi sống chết không đi, cũng hiểu vì sao Giản Phàm lại kéo hai tên kỳ hình quái dạng theo. Tối đầu tiên tới xã Giản Bảo , Phí Sĩ Thanh ra mặt mời đám cán bộ chính phủ xã ăn uống một phen, đến nửa đêm mới về, sáng sớm lên đường, năng lực hơn người của hai tên đó liền thể hiện ra. Phí Sĩ Thanh dựa vào lưng ghế ngáy khò khò, Tiêu Thành Cương thì dựa vào vai hắn ngủ gà ngủ gật, Giản Phàm lái xe cũng bình thản như không. Chỉ Tằng Nam thì bị con đường mấp mô toàn ổ voi ổ gà hành hạ khốn đốn, xe lúc lên lúc xuống, lúc rẽ lúc vòng, Tằng Nam tay bịt chặt miệng. Lúc lên dốc còn đỡ, khi xe xuống dốc ào ào, tới chỗ bằng phẳng hơn, rốt cuộc không chịu nổi, đấm ghế trước liên tục, hai má phồng lên, Giản Phàm dừng xe, cửa vừa mở là Tằng Nam lao ra sau đó là tiếng nôn ọe ghê người …

Xe bất ngờ dừng lại làm người Phí Béo hơi chồm về phía trước tỉnh giấc, lờ đờ mở mắt ra hỏi: “ Oa ca, tới rồi à?”

“ Chưa, ngủ đi.” Giản Phàm cầm chai nước khoáng xuống xe, đi tới chỗ Tằng Nam, ngồi xuống vỗ lưng cho cô, sáng ăn được chút cháo nôn ra hết rồi:”Xúc miệng.”

Tằng Nam mặt mày xanh xao hư nhược nhận chai nước xúc miệng, có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi.”

“ Nếu nói xin lỗi, thì là cô có lỗi với bản thân thôi, tự làm tự chịu.” Giản Phàm nói đùa:

Câu này hữu hiệu, hóa giải được sự áy náy của bản thân, nhưng cũng khơi lên lửa giận của mỹ nữ, Tằng Nam ngậm ngụm nước phun mạnh ra:” Anh không đối xử tốt với tôi được một chút à?”

“ Được, đối xử tốt với cô một chút.” Giản Phàm lấy trong người ra một cái lọ nhỏ: “ Thuốc chống say xe.”

Tằng Nam cứ như gặp thuốc cứu mạng, giật lấy uống luôn, trách:” Anh có sao không đưa cho tôi sớm?”

“ Cô thật vô lý, cô cũng có bảo với tôi là cô say xe đâu.”

Vốn Tằng Nam không say xe, nhưng mà chịu không nổi loại đường kiểu này, giận dỗi muốn bỏ về xe, bị Giản Phàm kéo nắm tay kéo đi, ngồi xuống tảng đá bên đường, lần này đúng là tử tế một chút, tay vuốt dọc sống lưng cô, nhẹ nhàng nói:” Thả lỏng, ngồi vững, hít sâu vào ... Kỳ thực say xe là tác động tâm lý thôi, cô nhìn thấy núi cao vực sâu tiềm thức sinh ra cảm giác nguy hiểm, lòng bất an gây ra cảm giác nôn nao.”

Tằng Nam ngồi trên tảng đá lớn chắc chắn, người hơi dựa vào Giản Phàm, cảm giác nôn nao giảm đi không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận