Hắc Oa

Chương 281: Bệnh tới như núi lở (2)

"Giản Phàm, Giản Phàm!"
"Oa ca!"
"Tiểu Phàm!"
Mấy tiếng gọi lộn xộn làm Giản Phàm cáu kỉnh trở mình, muốn mở mắt ra mà không được, chẳng biết từ lúc nào mà đầu đau như muốn nứt toác, toàn thân rã rời, khó chịu vô cùng. Có một bàn tay sờ trán, sau đó giọng Bác Giang có chút hốt hoảng:
"Không được rồi, nóng lắm."
"Cảm lạnh rồi sao, cậu ấy ở trên núi suốt một đêm mà, làm sao bây giờ?"
"Tại thằng khốn Thành Cương chỉ giỏi ăn với ngủ như lợn, nếu không Giản Phàm đâu tới mức vất vả thành bệnh thế này."
"Cặp nhiệt độ trước đi, ai đó gọi pháp y Tạ tới đây."
Một đám nam nhân nhốn nhốn nháo nháo cãi nhau chẳng được tích sự gì, lát sau mới có mấy nữ nhân trong đội chạy tới, pháp y Tạ kiểm tra đồng tử, sờ trán rồi lại xem nhiệt độ. Tiêu Thành Cương ở bên cạnh còn ngu ngốc nói một câu:
"Dì Tạ, dì mổ người chết còn được, có cứu nổi người sống không? Đừng làm chết Oa ca nhé."
"Im mồm!"
Câu xúi quẩy này lập tức bị Dương Hồng Hạnh tức giận vung tay bợp một cái vào đầu, úi da một tiếng tránh đi, không dám chọc con sư tử Hà Đông, sau đó bị pháp y Tạ chửi mắng đuổi ra ngoài. Cái thằng không có óc này thường xuyên nói những câu không đúng lúc đúng nơi, trừ tính tình chất phác một chút thì cơ bản không có chỗ nào khiến người ta ưa được. "Cảm nặng, lại còn có hiện tượng trúng nắng nữa ... Đưa tới bệnh viện đi, phải truyền dịch."
Pháp y Tạ đưa ra chẩn đoán:
"Bây, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Giản Phàm thấy đầu óc mơ màng, cảm giác ngủ rất lâu lại tựa hồ mới chợp mắt, hư nhược hỏi, hai mắt vô thần, y từ nhỏ khỏe mạnh, chả biết bệnh tật là gì, không ngờ lần này bệnh tới như núi lở, nghiêm trọng như thế:
"27 rồi, cậu đã ngủ một ngày ... Mau mau, mặc quần áo cho cậu ấy."
"Để xem còn dám ở một mình nữa không? Bệnh tới mức này mà không ai biết gì cả, may mà có Thành Cương phát hiện."
"Giày đâu, quần áo rách cả rồi, tìm một bộ khác đi."
Trong căn phòng nhỏ tức thì hỗn loạn giúp đỡ Giản Phàm mặc quần áo, sau đó hai nam cảnh sát khiêng Giản Phàm đi. Nghe xung quanh ồn ào cũng biết được ít nhiều, thì ra đã một ngày trôi qua, tổ chuyên án không thấy Giản Phàm đâu, gọi điện thoại không ai nhận mới phái Tiêu Thành cương đi tìm, tìm mãi mà chẳng thấy ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận