Hắc Oa

Q5 - Chương 116: Cùng nhau lên cao. (1)

Giản Phàm nói xong, cả phòng im lặng, nhiều người nhéo cắm, nhíu mày trầm tư, tuy phá án phải dựa vào chứng cứ, nhưng trực giác cũng rất quan tọng. Mà bằng vào những điểm khả nghi và trùng hợp Giản Phàm nói ra, tuy chưa thể tạo thành chứng cứ, nhưng đúng là có mức độ hoài nghi nhất định. Thấy người khác có vẻ xuôi xuôi, Trương Kiệt hơi chột dạ, sợ người khác bị kích động nghe theo Giản Phàm thì mình cũng khổ theo. Kể cũng khổ cho hắn, sắp Tết rồi, dính vào một cái có khi là mất luôn Tết, vừa đi xa một chuyến xong, lỡ dính việc này không biết tốn bao lâu, về nhà vợ đóng cửa nhốt bên ngoài không chừng, nói lớn: “ Đừng dụ dỗ người ta, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, cậu đừng có mà chuốc lấy phiền phức cho chúng tôi.”

“ Bằng vào cái loại như anh, người tốt thì coi anh là kẻ xấu, kẻ xấu thì nghĩ anh là cảnh sát, có đi cũng không được tích sự gì, anh và Thành Cương biến sang một bên ... Hôm nay tôi nghiêm túc mời chú Nghiêm, dì Thời cùng mọi người ra tay, không ai có hứng thú sao?” Giản Phàm xúi bẩy, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng gật đầu, với họ mà nói đúng sai không quan trọng nữa, vì ân tình cá nhân với Giản Phàm nên họ sẽ giúp, nhưng những người khác thì chẳng phản ứng gì, Giản Phàm gặp khó, đám Đường Đại Đầu chỉ lo ăn nhậu, y không còn ai để dùng, nếu không chẳng buồn tốn nước bọt:

“ Không ai có chút cảm giác chính nghĩa nào sao? Chẳng lẽ để nghi phạm tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, không có chút áy náy nào?” Giản Phàm tỏ vẻ thất vọng:

“ Nếu Sỏa Trụ sai, không có cái hang ổ đó thì cậu nói làm sao? “ Trần Thập Toàn thấy Giản Phàm quá liều, sai một cái là uy tín mất sạch, nên rào trước cho chắc:

“Tôi nói rồi, nếu sai thì tôi lại bêu xấu một phen, còn mọi người, đặc biệt là Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt, Quách Nguyên, ba người có cơ hội tha hồ mà xỉ nhục, chế nhạo, muốn làm gì tôi thì làm, thế nào? Hay muốn tôi pha trà rót nước cho nữa.” Giản Phàm cười nhạt:

“ Cái này có thể suy nghĩ.” Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương nghe là mừng ngay, lần này Giản Phàm sai là có thể cười tới cuối đời, thi thoảng còn bắt chẹt được bữa cơm:

Hai thằng ngốc này là dễ dụ nhất, Giản Phàm chỉ cần vài câu là khiến chúng từ bỏ nguyên tắc, quay sang Lương Vũ Vân:” Em gái, không định ủng hộ anh trai mình à, định bỏ cơ hội chứng minh anh là kẻ ngốc à, nếu chứng minh thành công, em sẽ mãi mãi có cớ trêu anh rồi, không có thu hoạch gì, anh bảo thằng béo mang cho em một bao tải đồ ăn vặt ở Ô Long để đền bù vất vả, chịu chưa?”

“ Anh nói đấy nhé. “Lương Vũ Vân bị đánh trúng điểm yếu, nghĩ tới ăn là gật đầu luôn:

Giản Phàm biết lo lắng của Hồ Lệ Quân là gì, tiếp tục nhử: “ Chị Hồ, lần này chị chỉ huy, mọi thứ đúng theo quy trình, không đi trái nguyên tắc cảnh sát của chị, thế nào? Còn phía chi đội trưởng, tôi sẽ nói là hiệp trợ điều tra bình thường, chúng ta có thể xin quân từ đội trưởng Tần và đồn công an Bành Tây, lấy danh nghĩa tăng cường trị an trước Tết, vậy là chúng ta đã có danh nghĩa đàng hoàng, không phải là hành động chui, không qua cấp trên, chị thấy sao?”

Hồ Lệ Quân bất kể về tư cách hay năng lực đều có thể lãnh đạo đám cảnh sát già trẻ này, điểm yếu của cô là nghiêm túc, một cảnh sát được đào tạo từ đại học chính quy, nguyên tắc tổ chức rất cao, xưa nay luôn tìm cách uốn nắn Giản Phàm bỏ con đường tà đạo, điều tra phá án theo cách chính thống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận