Hắc Oa

Q5 - Chương 220: Trái tim ở phương nào. (3)

Phìa bên này Giản Phàm đang lo lắng mẹ tự ý quyết định chuyện cả đời của mình thì Dương Hồng Hạnh liếc xéo một cái, gắt giọng:” Anh nhìn đủ chưa?”

“ Cái này.” Giản Phàm không để ý tới thái độ đã bên bờ vừa quyết liệt của Dương Hồng Hạnh, đưa tay kéo viền hoa hơi cầu kỳ quá mức chỗ vai cô: “ Bộ này ... Sao em lại mặc loại quần áo này ... Quê chết.”

“ Cút! Bỏ cái tay thối của anh ra ...” Dương Hồng Hạnh đánh bạt tay Giản Phàm, đẩy y ra giữ khoảng cách: “ Đây là trang phục thục nữ, ánh mắt anh kiểu gì vậy, chẳng trách mẹ anh nói anh chỉ biết ăn, không có mắt thẩm mỹ.”

“ Gì, bằng vào con mắt thẩm mỹ của mẹ anh mà chê anh á?” Giản Phàm bất mãn:

Dương Hồng Hạnh thấy tới lúc cần có thái độ dứt khoát rồi, nghiêm mặt nhìn Giản Phàm: “ Giản Phàm, anh bớt vờ vịt đánh trống lảng đi, hôm nay em hỏi thẳng anh, chúng ta có thể coi là bạn không? Nếu anh thấy chúng ta ngay cả bạn cũng không phải, em lập tức xuống xe, sau này anh thích làm gì thì làm, chuyện của anh không liên quan tới em nữa.”

“ Tính, sao lại không, thiếu chút nữa là thành bạn gái rồi, chẳng lẽ lại không tính là bạn? Anh nói này Hạnh Nhi, tha cho anh đi, anh không có chuyện gì hết, sao em mẫn cảm như thế?” Giản Phàm hơi run, chuyện tránh mặt Dương Hồng Hạnh thì y làm suốt, nhưng bảo cắt đứt, lại sợ:

“ Đừng có di chuyển đề tài ... Nếu là bạn, bàn bè phải có qua có lại, đúng không? Vừa rồi anh nói nợ em đúng không?”

“ Đúng, nợ vài cái cũng không thành vấn đề.”

“ Tốt, vậy bây giờ anh trả nợ cho em đi.”

“ Trả, trả thế nào?”

“ Rất đơn giản.” Dương Hồng Hạnh đi vào chủ đề chính, vô cùng thành khẩn và vô cùng tức giận, còn có chút thương tâm:” Trả lời em vài câu thật lòng, từ khi chúng ta quen nhau, anh dỗ em làm hết chuyện này tới chuyện khác rồi, càng ngày càng quá đáng, bảo em lừa luôn cả mẹ anh, mà không chỉ một lần, mẹ anh bây giờ mẹ anh cứ nghĩ anh là cảnh sát ưu tú. Nhưng không biết vị cảnh sát ưu tú đó vào ban đốc sát như cơm bữa, giờ từ trưởng ban tới trông cửa, có ai là không biết anh không? Vì sao anh lại thành ra như thế?”

“ Em bảo thế là thế nào?” Giản Phàm hơi cáu:” Em bảo anh trả lời thế nào đây, em cũng biết, đâu phải lần nào cũng do lỗi của anh, anh vì sao phải vào đó, em là người rõ hơn ai hết cơ mà.”

“ Em biết mấy lần anh chấp hành nhiệm vụ vừa vất vả, vừa nguy hiểm, em không có ý chỉ trích anh, anh không cần tỏ thái độ … em hỏi chỉ vì em quan tâm tới anh mà thôi ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận