Hắc Oa

Q5 - Chương 155: Hôm nay không do dự. (2)

Ba tuần trôi qua nhanh chóng, chẳng có thu hoạch gì, mọi người càng ngày càng như kiến bò chảo nóng, cả Giản Phàm dù kiên định tư tưởng, nhưng kết quả khiến y hiểu thế nào là sự dày vò trong điều tra hình sự. Đúng, là dày vò, không có từ ngữ nào chuẩn xác hơn, dần dần từng chút một mài mòn sự kiên nhẫn của người kiên trì nhất. Ghi chép về giao dịch của hơn 2000 xí nghiệp và cá nhân, khiến Tần Thục Vân bốn ngày ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, xuất hiện mắt gấu mèo mà chưa hoàn thành, lượng công việc quá lớn, nhỏ từ giao dịch vài ngàn vài vạn, lớn tới vài trăm vạn, phải phân rõ loại tài khoản giao dịch, sự phức tạp trong đó không trải qua khó tưởng tượng được. Lại là một buổi sáng thứ sáu, Tần Thục Vân lại lần nữ ghé thăm chi nhánh ngân hàng kiến thiết Nam Cung, tiếp đãi vẫn là vị chủ nhiệm Thiệu, tên Kiến Bình, tuổi chừng 30, rẽ ngôi giữa, cao ráo điển trai, tinh thần khí dư dật, nhìn cái là biết loại tuổi trẻ đắc ý, cử chỉ lời nói khá có phong độ lãnh đạo. Chuyện hôm nay dễ xử lý, tài liệu cần lấy được hẹn trước, Thiệu Kiến Bình tiêu sái ký tên lên tài liệu, đưa cho Tần Thục Vân. Tiếp xúc với ngân hàng nhiều, bất giác so sánh điều kiện làm việc của hai bên, nơi này sàn nhà sáng bóng, bàn làm việc sang trọng, máy vi tính thống nhất thương hiệu Dell, còn lắp điều hòa nhiệt độ, máy đun nước, nhìn cốc trà và tờ báo trên bàn chủ nhiệm Thiệu, Tần Thục Vân thời gian qua chạy tới đau chân mỏi lưng vô cùng hâm mộ. “ Cám ơn chủ nhiệm Thiệu, thật ngại quá, làm phiền anh mấy lần rồi.”

Tần Thục Vân thu lại tài liệu đăng ký tài khoản, ôn nhu cám ơn, có vài phần thiện cảm với chàng soái ca mặc đồng phục ngân hàng này. Mà soái ca nhìn cô nữ cảnh sát hết sức đoan trang nữ tính, khuôn mặt trái xoan có thoa ít phấn trang điểm càng chứng tỏ là cô gái biết ăn mặc biết làm đẹp, khác biệt với hình tượng thường thấy của cảnh sát, cũng nhìn với anh mắt khác, khiêm tốn nói: “ Khách khí làm gì, tôi sẵn lòng giúp đỡ công tác của các đồng chí cảnh sát, chỉ là tôi có kiến nghị nho nhỏ.”

“ Vâng! “ Tần Thục Vân chuẩn bị cáo từ, nghe câu này lấy làm lạ, thấy khuôn mặt điển trai đang nhìn mình đầy hứng thú, nhất thời chưa kịp hiểu, thời gian qua cô bị vụ án làm ù đầu rồi còn nói: “ Tốt quá, anh nói đi, chúng tôi đang không biết tra ở đâu đây.”

“ Mai thứ bảy cô có rảnh không? Tôi muốn mời cảnh sát Tần ăn cơm, chúng ta thong thả bàn bạc được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận