Hắc Oa

Chương 141: Đại án

Trong phòng hội nghị khép kín ở đại đội điều tra kinh tế, đem camera giám sát ngoài đường và ghi âm trong quán lẩu phát lại một lượt, đội trưởng Lục giới thiệu:
"Căn cứ vào lời khai của nghi phạm do phía cảnh sát Tương Nam bắt được, một cọc là trăm vạn, độ dày, cao tương tương va ly lớn, nói cách khác khi giao dịch phải dùng tới xe, hẳn còn có hai tới ba người, thậm chí là nhiều hơn nữa. Bây giờ có một vấn đề, cân nhắc tới tiền án của Phạm Tấn Dương và Đông Béo, không bài trừ khả năng chúng tàng trữ vũ khí, nội ứng và ngoại vi làm sao phối hợp đảm bảo an toàn cho hai người họ."
Người của đội đặc cảnh nói:
"Phía Tương Nam nói bọn chúng thường chọn địa điểm giao dịch giữa ngoại ô và thành phố, như thế thì chiến tuyến quá dài, tin tức mà không kịp thời, chúng ta không đảm bảo bố trí kịp hiện trường."
"Đội trọng án, các anh có ý gì không?"
"Theo phương án giao dịch ban đầu, lấy hai người giao dịch làm trung tâm, sẽ giữ khoảng cách 3 ki lô mét so với họ để tiếp ứng, đảm bảo an toàn, đề phòng chúng giở trò đen ăn đen. Có điều một là nữ, một là người mới, e là lực hơi yếu, địa điểm giao dịch lại không xác định, tôi kiến nghị, bắt giữ Phạm Tấn Dương và Đông Béo."
"Mọi người cân nhắc đi."
Chủ trì vẫn là vị phó cục trưởng:
"Nghi phạm đã lộ diện bắt rất dễ, nhưng loại vụ án này, nếu không có đủ nhân chứng vật chứng, tương lai định tội khó khăn, hơn nữa e biến vụ án này thành cơm nửa sống nửa chín. Tôi kiến nghị tiến hành theo phương án ban đầu, để hai nhân viên tình báo của chúng ta tiếp tục giao dịch."
"Tôi đồng ý."
"Đồng ý."
Ý kiến của lãnh đạo đại biểu cho ý kiến của tổ chức, chỉ có đội trưởng Lục khó xử, sự khó xử này tới từ báo cáo của Hồ Lệ Quân và căn dặn của Tần Cao Phong, anh chàng tân binh đó mồm mép thì không tệ, ra trận thì khẳng định không được, nhưng các vị ở đây toàn là lãnh đạo cao hơn mình, mấp mày môi hồi lâu cũng nói:
"Đồng ý."
Kết thúc hội nghị một lúc rồi, đội trưởng Lục vẫn bất an, suy nghĩ mãi mới quyết định gọi một cú điện thoại, chỉ nói:
"Lập tức đưa tới phòng 1202 khách sạn Kim Quảng Tiệp hai khẩu súng."
Khi tiền và vũ khí được đưa tới khách sạn, Hồ Lệ Quân và Giản Phàm đã về, dọc đường phải vòng vèo mấy lần, xác định không ai theo dõi mới yên tâm trở về chỗ trú chân. Làm loại giao dịch này anh không hỏi chỗ tôi, tôi không dò đường anh, giao dịch xong là đường ai nấy đi, đây là quy ước thành lệ, đôi bên đều cân nhắc vấn đề an toàn. Hồ Lệ Quân nhận được vũ khí, tiền mà đội đưa cho cùng với chỉ thị mới, đó là cô phải dẫn Giản Phàm theo, tiếp tục giao dịch, để tránh nghi phạm nghi ngờ. Hồ Lệ Quân liền gặp khó, liên hệ với nghi phạm đã là chuyện bất đắc dĩ, vì đánh tan sợ hãi của Giản Phàm mà phải làm chuyện kia, hiệu quả thì tốt đấy, nhưng giờ nhớ lại, còn phải tiếp tục đối diện với nhau, hết sức thiếu tự nhiên. Hai người gặp nhau mấy tiếng, thậm chí mặt thật của đối phương ra sao còn chưa rõ đã xảy ra chuyện đó, hết sức lúng túng. Có điều tạm thời không để ý tới nữa, Hồ Lệ Quân hiện lo lắng là, dũng khí của Giản Phàm có duy trì được tới khi giao dịch kết thúc không, nếu không chẳng lẽ còn phải tiếp tục kích thích? Không được, chắc chắn không được, cùng một biện pháp chỉ có thể dùng một lần, chưa nói làm lần nữa hiệu quả sẽ giảm mạnh, mà bản thân cô cũng không còn dũng khí làm lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận