Hắc Oa

Q7 - Chương 090: An tâm là liều thuốc tốt.

Cửa sổ kính sáng choang, chỗ ngồi ngăn cách bởi chậu cảnh cao, tạo không gian riêng tư mà không gian vẫn thông thoáng, tiếng nhạc du dương vừa đủ, phù hợp cho đôi tình nhân thủ thỉ tâm tình không sợ người khác nghe thấy. “ Vì sao, chúng ta đang rất tốt mà?” Giản Phàm tay chống cằm, tự nhiên quan sát từng động tác của cô, rất thích, vì ở Thành Mạn Đình có phần nào đó khiến y liên tưởng tới người khác:

Thành Mạn Đình khẽ nhấp chén trà, ánh mắt hơi chuyển ra cảnh đường phố: “ Đúng là rất tốt, có điều từ tuần sau tôi không nhận tư vấn cho anh nữa.”

“ Lại là vì sao, lương y như từ mẫu, bác sĩ Thành, cô trị liệu cho tôi lâu thế rồi, dừng lại không phải phí công à?”

“ Tôi thực sự không nhìn ra chữa trị kiểu này có tác dụng gì.” Thành Mạn Đình dịu dàng đáp: “ Anh xem, từ lần đầu anh tới phòng khám của tôi tới giờ, mỗi tuần hai lần chúng ta đi uống trà, ăn cơm nghe nhạc, còn một lần cùng anh đi câu cá nữa ... Sao tôi có cảm giác sắp bị anh câu.”

Giản Phàm nhìn Thành Mạn Đình mím môi cười, mắt chớp chớp, ánh lên vẻ trí tuệ nghịch ngợm, có chút xấu hổ: “ Bác sĩ Thành, kỳ thực tôi thấy chúng ta qua lại không tệ, cô tri thức uyên bác, trò chuyện hóm hỉnh, con người cao nhã, tôi muốn thừa cơ tiếp xúc nhiều để được cô hun đúc học chút phẩm vị quý tộc, chẳng lẽ cô thiếu tự tin như vậy, tôi dễ dàng câu được như vậy à?”

Nửa đầu nghiêm túc, nửa sau thẳng thắn, Thành Mạn Đình cười tự nhiên:” Tôi tự tin vào bản thân, nhưng không có lòng tin vào anh, trị liệu thế này đâu có hiệu quả.”

Giản Phàm xua tay, nói rất khẳng định: “ Sai rồi, sai rồi, qua hai tháng trị liệu tôi đã sửa chữa sai lầm cũ, hết sức hiệu quả.”

“ Không thể nào.”

“ Thật, sao cô lại không tin vào mình như thế?”

Thành Mạn Định đặt chén trà xuống, rõ cô không tin: “ Không thể nào, theo anh nói người thứ ba đó vô cùng xinh đẹp mê người, anh nhịn được sao?”

“ Thật mà, cô ấy đi Mỹ rồi, không nhịn được cũng phải nhịn thôi.” Giản Phàm mỉm cười, Tằng Nam thực sự đi Mỹ rồi, quan hệ của hai người cơ bản xác định, giống như rất lâu rồi y từng nói, bọn họ trừ tình nhân ra không thể phát triển thành thứ quan hệ nào nữa, hiện đang ở giai đoạn điều chỉnh lại tâm thái sao phù hợp với giai đoạn mới này. Tằng Nam sang Mỹ không cần nói cũng biết là nhờ Lý Uy tư vấn, có điều cô nàng ham chơi đó đi liền hơn một tháng chưa về:

“ ...” Thành Mạn Đình ngớ ra, sau đó cười khúc khích: “ Được rồi, xem ra tôi không muốn tin cũng phải tin thôi, nếu anh muốn phí tiền thì tôi cũng không sao.”

Giản Phàm cũng bắt chước động tác vừa nãy của Thành Mạn Đình, cầm thìa khuẫy sữa trắng trộn với trà, nhấp ngụm nhẹ, thong thả nói: “ Cái gì mà phí tiền, nên tiêu thì phải tiêu, con người tôi trừ ăn ra thì chẳng có phẩm vị gì, tôi thấy rất tự tại, nhưng mà quá đơn điệu, sẽ làm người bên cạnh chán, đặc biệt là nữ nhân sẽ thấy chán, cho nên tôi quyết định thay đổi. Từ cô, tôi hiểu được nhiều thứ, ví như thế nào là hôn nhân hoàn mỹ, nói sao nhỉ đó chính là một nam nhân điếc cưới một nữa nhân mù ...”

Thành Mạn Đình vội cắt ngang: “ Này đó là anh nói, không phải tôi đâu nhé!”

“ Không cần biết ai nói, nhưng hôn nhân như thế là tốt nhất, tóm lại trước khi kết hôn thì mở to mắt, sau khi kết hôn thì nhắm mắt, quá cố chấp thì không ai vui vẻ hết.” Giản Phàm không ngờ lại nói ra một câu triết lý:

“ Hi hi, chính xác, hôn nhân là sự kết hợp hai bên, nhiều khi chỉ là chấp nhận, nhất là sau cảm giác mới mẻ, không mắt nhắm mắt mở không được.”

“ Cho nên mới nói là không thể nói không hiệu quả, nhớ trước kia nghèo tới túi còn nhẵn hơn mặt, khi đó có thể chấp nhận, qua được rồi, giờ chẳng thiếu tiền nữa, chẳng lẽ không chấp nhận được, đúng không?”

“ Ừm, miễn cưỡng có lý, vậy tôi chúc hai người chấp nhận tới đầu bạc răng long.” Thành Mạn Đình cười ứng phó, bọn họ không chỉ một lần nhắc tới đề tài này, từ vẻ mặt nghiêm túc của Giản Phàm thấy được y quyến luyến với vợ ra sao, khẳng định hai người họ trải qua một mối tình oanh liệt. Tình huống thông thường, nam nhân tránh nói về một nửa của mình với mỹ nữ, nhưng Giản Phàm thì khác, còn rất thích nói về vợ mình, giống như đang khoe vậy:

Chỉ là khuôn mặt đôi phần tang thương kia, lời nói không thiếu từng trải sâu sắc, cùng quá khứ làm người ta hâm mộ, trong mắt nữ nhân đều đáng tò mò, mà tò mò là sự khởi đầu của tất cả, cô lý trí muốn tránh điều đó. Cái không khí ẩn chứa ái muội lãng mạn này làm Thành Mạn Đình rất thích, đôi khi cô muốn bỏ áp chế lý trí, tận tình hưởng thụ, vì như lúc này, cái cảm giác mơ mơ hồ hồ, tựa mọi thứ đều có ý nhưng không thể truyền đạt thành lời là cảm giác cô rất thích, giống như có cái gì bao vây quanh. Đó là gì, là sự thoải mái, tự nhiên, Thành Mạn Đình khó nói cho hết, nhưng cô gióng Giản Phàm, thích hai người ở bên nhau, không phải có gì kiêng dè, đặc biệt là lúc nhìn Giản Phàm nổi tính trẻ con chơi hết sức vô tư, là trải nghiệm nhiều năm chưa có. Hai người trò chuyện từ cuộc sống, tới chi tiêu, tới ẩm thực, tới khác biệt Trung - Tây, tới khi Giản Phàm đề xuất nên kết thúc, mới nhận ra đã hơn hai tiếng rồi. Đứng dậy, thanh toán, ra ngoài ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận