Hắc Oa

Q6 - Chương 102: Nuối tiếc mãi mãi. (1)

Ở trong phòng, lúng túng rất lâu Dương Hồng Hạnh mới dám đưa mắt nhìn Giản Phàm, ai ngờ y đang cúi đầu cười, á một tiếng, cài cúc áo lệch rồi, giữa khe áo, bầu vú đang dựng lên kiêu ngạo khao khát, vừa chỉnh vừa trách: “ Tại anh, tại anh ..”

“ Em còn chẳng nghe thấy, sao chỉ trách anh ... Mẹ đi rồi, lần này chắc không về đâu, chúng ta tiếp tục đi. “ Giản Phàm cười hăng hắc, cái bộ dạng tiểu nhân đắc ý, ôm lấy eo Dương Hồng Hạnh, cô quay đầu bỏ đi không thèm để ý, nói thế thôi, chứ vừa rồi bị dọa một phát, chỗ nào đó cũng rụt lại rồi, biết thời cơ không thích hợp nữa, đi tới bên cửa phòng ngủ, nhìn Dương Hồng Hạnh chuẩn bị quần áo để thay: “ Hạnh Nhi, em đưa hết tiền cho anh rồi, lỗ vốn thì sao?”

“ Lỗ thì lỗ thôi, mẹ anh sớm nói anh thích phá, không phá hết không quay đầu, lỗ càng tốt, thế anh mới chịu yên phận, đi ở rể, chăm sóc em và mẹ em.”

Thấy cô lấy quần áo xong muốn ra ngoài, Giản Phàm chắn đường: “ Nếu anh lãi thì sao?”

“ Lãi thì mua căn nhà lớn, vẫn chăm sóc mẹ con em, hài lòng chưa? Mẹ anh nói rồi, đó là truyền thống nam nhân Giản gia. “ Dương Hồng Hạnh nhướng mày đắc ý, có vài phần thông suốt chấp nhận số mệnh, má vẫn chưa phai hết áng hồng, có chút bẽn lẽn né tránh ánh mắt nóng bỏng của Giản Phàm:

Giản Phàm đưa hai tay ôm mặt cô, hôn chụt một cái, trả cô sổ tiết kiệm: “ Vậy mà cũng học kinh tế vụ làm ăn này của em có chút lỗ vốn rồi, trả em đó, anh tiêu không nổi.”

“ Chê ít à? “ Dương Hồng Hạnh biết số tiền này đối với chuyện kinh doanh mà nói như muối bỏ biển, vuốt má Giản Phàm an ủi: “ Đừng lo, thiếu bao tiền, không đủ em vay đám Vũ Vân.”

“ Ài, sao em không hiểu anh nhỉ, anh đã tu luyện mấy năm như thế, chẳng lẽ bản lĩnh nuôi vợ cũng không có, xem thường anh quá rồi.” Giản Phàm cũng vỗ vỗ má Hạnh Nhi an ũi:

“ Đừng có sĩ diện đấy.” Dương Hồng Hạnh không tin:

“ Em thật là, nghĩ anh vẫn là giai cấp vô sản à, mấy tháng em không có nhà, hơn trăm người làm việc cho anh đấy, đừng xem thường cơm hộp, kiếm lắm. “ Giản Phàm nâng cằm cô lên: “ Đừng nói nuôi vợ, nuôi thêm tình nhân cũng không thanh vấn đề ... Á. ...”

Chát, tay Giản Phàm bị Dương Hồng Hạnh đánh bạt đi, Giản Phàm biết lỡ mồm rồi, nhưng có xin lỗi thế nào cũng không thể thu về câu nói đó nữa, Dương Hồng Hạnh mặt lạnh như sương băng, đó là tâm bệnh lớn nhất của cô, bị cái mồm không nắp của Giản Phàm khơi lên, làm sao cô chịu nổi: “ Cút .... Em không muốn nhìn thấy anh, nam nhân không kẻ nào tốt đẹp.”

Nói rồi vào phòng vệ sinh, vặn nước rào rào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận