Hắc Oa

Chương 062: Kết bọn kiếm tiền. (1)

“ Càng thanh bạch càng có vấn đề.” Giản Phàm nhắm vào Tề Nguyệt Các rất lâu, y đủ tư cách nói câu này:

“ Nói đúng, thời buổi này người thành thật khó tìm, một thương nhân thành thật thì có ma mới tin.” Ngũ Thần Quang gật đầu, tựa hồ cùng Giản Phàm đã không phải là cấp trên cấp dưới nữa, mà là đồng đội đang giao lưu, chỉ là tay cầm túi hồ sơ mân mê tựa hồ như một loại dụ dỗ :” Âm thầm thì không tra được, công khai thì chúng ta không động vào được, giờ lực lượng đã huy động lên tới hơn 80 người rồi, trừ truy bắt, chi đội không thể bỏ hết các vụ án ra chỉ tập trung vào đây được. Mà làm như thế cũng chưa chắc phá được án không kỳ hạn, tôi định thả cậu ra, thế nào, có ý kiến gì không?”

Không có gì, Giản Phàm không trả lời, mắt nhìn túi hồ sơ lại nhìn Ngũ Thần Quang, môi nhếch lên, nhưng không nói. “ Xem ra cậu chỉ đến thế, cái nghề của chúng ta nói đúng, nổ súng rồi, không thành đại trượng phu thì thành hèn nhát, có phải bị vài tên phỉ đồ vũ trang dọa chết khiếp rồi không? ... Tôi nhớ rồi, cậu sợ tới không dám đi tư vấn tâm lý, đúng đúng, không dám đi chứ gì. Ngũ Thần Quang tôi tận lòng tận lực với cậu rồi, xong việc này cậu điều về huyện Ô Long dưỡng lão, thế nào?” Ngũ Thần Quang nói khích:

“ Chi đội trưởng, ở trong mắt chú chắc cảnh sát mới vào nghề như tôi chẳng là cái gì, cho nên chú có khích cũng vô ích. Vụ án này do tôi làm, chú không nói tôi cũng hoàn thành nó ... Chỉ cần nghĩ tới cả nhà Tiết Kiến Đình suýt chút nữa bị diệt môn là tôi hận không thể tự tay bắn chết thủ phạm, tôi không cần biết kỳ hạn gì hết, không bắt được hung thủ, tôi không dừng đâu, tôi sẽ truy đuổi hắn tới tận cùng. “ Giản Phàm ánh mắt nhìn Ngũ Thần Quang khinh bỉ, thủ đoạn rẻ rách này mà đòi đem ra đối phó với mình:

Ngũ Thần Quang gật gù, xe túi hồ sơ, ném giấy tờ lên bàn:” Được, đi đi, bằng vào chuyện cậu khóc ở hiện trường, tôi biết cậu không bao giờ bỏ qua chuyện này rồi.”

“ Chỉ như thế chưa đủ đâu.”

“ Cậu muốn gì?”

“ Tôi muốn danh nghĩa tổ trưởng, cho tôi người, súng, xe, kinh phí, tôi sẽ phá vụ án này trong thời gian nhanh nhất.”

“ Không có.” Ngũ Thần Quang thản nhiên nói: “ Không có cái gì hết, bởi vì cậu vẫn bị đình chỉ!”

“ Chú chơi trò gì thế?” Giản Phàm vốn còn cho rằng đây là cơ hội chấn chỉnh cờ trống, dồn sức làm lại, không ngờ bị chơi một vố, càng không ngờ chỉ trả cho y giấy tờ, lòng lờ mờ đoán được ý đồ của ông ta, không hỏi nổi nóng:” Trong thời gian đình chức, bảo tôi phá án ra sao? Một mình tôi thì tôi làm thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận