Hắc Oa

Q6 - Chương 262: Ai hiểu được lòng này? (1)

Hai mẹ con nhà này nói chuyện ba câu không rời khỏi tiền, mở miệng ra là kinh doanh với làm ăn, cha mẹ đi xa về cũng chẳng hỏi han chuyện cuộc sống. Tương Thanh Nguyên lắc đầu, nắm tay cháu gái vào gian trong, không ngờ thấy caon gái nằm úp mặt trên giường, hai tay bịt chặt tai, như không muốn nghe thấy lời bên ngoài. Phòng tổng giám đốc có gian nhỏ dùng nghỉ ngơi, khá rộng rãi, bố trí không khác gì ở nhà, rất thoải mái, Tiểu Bội Bội nhảy lên giường, khẽ vén tóc cô cô lên, ngây thơ hỏi:” Cô ơi, sao cô lại khóc?”

Tương Địch Giai bị nhìn thấy tâm sự, ngồi dậy ôm cháu gái vào lòng, gượng cười: “ Cô không khóc, cô bị bụi bay vào mắt, Bội Bội thổi cho cô nhé.”

“Phù phù!” Bội Bội phồng má thổi vào mắt Tương Địch Giai, thổi gió thì ít thổi nước bọt ra thì nhiều, làm Tương Địch Giai phì cười. Ài ... Ông già tóc đã bạc gần hết lại thở dài, ở gian ngoài vợ và con trai tranh cãi, còn bên trong con gái nước mắt lưng tròng vẫn phải cố mìm cười, biết lần này làm khó con gái, càng rõ trong lòng con gái chưa quên được mối tình năm xưa, tư vị dằn vặt giữa tình thân và tình yêu đó, cả ông cũng không biết đối diện ra sao. Đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh phiền lòng ở ngoài cửa, ngồi xuống ghế nhìn con gái và cháu gái vui đùa, Tương Thanh Nguyên thương con hồi tưởng: “ Khi con bằng tuổi Bội Bội, cha đi dạy học còn phải mang con theo, những đứa bé khác ở tuổi này không chịu ngồi yên một chỗ, con chẳng hiểu gì vẫn ngồi nghe giảng say sưa, ha ha ... Chớp mắt mà ba mươi năm trôi qua, ôi, đáng lẽ cha mẹ không nên ngăn cản con và Giản Phàm, thằng bé đó không tệ.”

“ Cha, qua rồi, con quên cậu ấy rồi.” Tương Địch Giai nói một câu trái lòng:

Tương Thanh Nguyên thở dài, nói tới chuyện này thấy mình không phải không có lỗi, năm xưa không giúp gì được cho con gái, lỡ nhân duyên tốt như thế. Cứ tưởng đưa ra nước ngoài môi trường mới, mọi thứ sẽ thay đổi, nào ngờ mấy năm nay con gái ngày càng ít nói hơn, ít tiếp xúc hơn, nhất là né tránh người khác giới, cả trong nhà cũng không còn hòa hợp nữa, ba năm rồi nhưng vết thương lòng đó chẳng biết bao giờ mới lành: “ Quên là tốt, nếu quên được không thương tâm nữa, hai đứa nói chuyện ra sao?”

“ Sao cha lại quan tâm tới chuyện làm ăn thế?”

“ Cha không quan tâm tới chuyện làm ăn, mà quan tâm tới mẹ và anh con, sức khỏe của mẹ con giờ không tốt như xưa, nếu bị Giản Phàm sỉ nhục lần nữa như trước, lại phải mấy tháng mới khôi phục lại được.”

“ Không đâu cậu ấy thay đổi rồi, rất khoan dung, người có thể bỏ qua quá khứ mới có sự thoáng đạt ấy.” Tương Địch Giai lắc đầu, nhớ tới xúc cảm mãnh của mình khi mới gặp lại Giản Phàm, khuôn mặt ấy khiến người ta không kìm lòng được muốn đưa tay vuốt ve, nhưng cậu ấy lại né tránh mình, cậu ấy không còn là Giản Phàm lỗ mãng càn rỡ quá khứ nữa, không còn là Giản Phàm yêu mình mà bất chấp tất cả nữa:

Đúng, sự khoan dung khiến cô cảm giác hai người đã như người qua đường, lòng như có kim đâm, cậu ấy khoan dung tới vờ không biết mục đích của mình, chính vì sự khoan dung ấy làm cô thấy tình cảm quá khứ kia như rượu đã pha nước, không còn quý giá nữa. Nghĩ rồi, nước mắt trong veo lăn dài trên gò má, vùi đầu vào gối, hai vai run lên, lần này không lấy lý do bụi vào mắt nữa, khóc thật rồi, không cách nào che dấu được nữa. .............
Bạn cần đăng nhập để bình luận