Hắc Oa

Chương 146: Người tính trời tính

Đoàng! Tiếng súng nổ đanh gọn phát tan đêm tối, Giản Phàm trượt chân đập mặt đánh bốp vào thành xe, cuống cuồng bò ra sau xe ngồi xuống, cái tên đoán chừng định cúi xuống rút đao bị tiếng súng làm giật mình, giơ phắt tay lên, còn chưa nhìn rõ tình thế lại nghe đoàng một tiếng, lốp chiếc Isuzu xì hơi. Hồ Lệ Quân đứng trước xe quát:
"Xuống xe, giơ tay lên, còn nhúc nhích bắn chết mày."
Lúc này nghe giọng Hồ Lệ Quân chẳng thấy có tí ái muội nào, chỉ thấy nổi hết da gà da cóc, Giản Phàm ở sau bánh xe ở hiện trường cùng hai người trong xe đều giơ tay, Hồ Lệ Quân thì đang co chân đá người, mẹ nó, bà cô này dã man thế. Tiếng súng truyền xa trong đêm, ba chiếc xe tiếp ứng phóng hết tốc độ. Hồ Lệ Quân hai chân dạng ra, súng chĩa thẳng về ba tên đang đứng, lại quát một câu:
"Giản Phàm, còng!"
"Vâng."
Giản Phàm rối rít đáp, nhìn đối phương không phản kháng, lớn gan hơn vài phần:
"Ngồi xuống, hai tay ôm đầu."
Giản Phàm có chút kích động còng Phạm Tấn Dương và tên cầm đao lại với nhau, tên còn lại vừa có chút hành động, tức thì một cước tạt qua mặt, hự một cái, dập mặt xuống đường, máu be bét, Giản Phàm lè lưỡi còng luôn. "Ngồi xuống, hai tay ôm đầu."
Hồ Lệ Quân lại chĩa súng vào hai tên còn lại, hai tên này xem ra chỉ làm lái xe, từ lúc xuống xe ngoan ngoãn đứng đó, nghe quát một cái là rối rít làm theo. Phạm Tấn Dương trừng mắt với Giản Phàm, rít lên:
"Nhãi con, mày muốn đen ăn đen à, bọn mày không mang tiền đi được đâu."
"Mày đã thấy cảnh sát bẩn chưa?"
Giản Phàm cười hả hả, đùa một câu, thật thuận lợi:
"Ngoan ngoãn chút."
Hồ Lệ Quân súng vẫn chĩa về phía chân thì đá hai phán, hai tên bị còng với nhau đều ngã xuống đường:
"Còn hai tên kia lại."
"Hết còng rồi."
"Trên xe có, đi lấy đi."
Bị quát như tội phạm, Giản Phàm không dám có chút chậm trễ nào chạy vội về xe lấy còng tới còng người, mồm chửi thầm liên hồi, đừng nói y, mấy tên giang hồ còn sợ một phép. Lúc này thế cục đã ngả hẳn về một bên, Giản Phàm vừa cạch một cái còng một tên, đang định còn tên còn lại thì biến cố phát sinh, tên kia nhanh như cắt bật dậy, mà Giản Phàm vừa vặn che tầm nhìn của Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân không dám nổ súng, cả kinh:
"Cẩn thận!"
Muộn rồi, tên kia cực kỳ thông minh, ôm Giản Phàm làm lá chăn, tiếp đó lăn lông lốc xuống mép đường, biến mất. Hồ Lệ Quân định tới cửu viện, không ngờ ba tên bị còng giở trò, đồng loạt đưa chân gạt, làm cô không kịp đề phòng vấp ngã, bọn chúng không bỏ lỡ cơ hội, nhào tới như hồ vồ, đè cô xuống, mục đích chỉ có một, súng. Đoàng đoàng đoàng, liên tục mấy tiếng súng tuyệt vọng, Hồ Lệ Quân thấy không cách nào chống cự được, bắn hết đạn, dù súng bị mất cũng là súng không đạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận