Hắc Oa

Q5 - Chương 023: Nhìn đúng mà lại không đúng. (3)

Nhìn dáng ăn khó coi của bọn họ, Giản Phàm gõ đũa: “ Các anh em, ăn chậm thôi, không ai tranh cướp hết, may mà không mặc cảnh phục, nếu không người ta nghĩ thổ phỉ vào thành.”

“ Quản nhiều thế, lắm mồm. “ Quách Nguyên lườm Giản Phàm một cái:

“ Đúng đấy, cơm ai người nấy ăn, lải nha lải nhải làm gì, tiếc tiền à?” Trương Kiệt không chút khách khí phản bác Giản Phàm:

Tiêu Thành Cương trả lời bằng cách tiếp tục ăn như heo sục máng không nói tiếng nào. “ Chết rồi! “ Giản Phàm đột nhiên kêu một tiếng như quỷ kêu làm mọi người giật cả mình dừng lại, nhìn Giản Phàm sờ mó khắp người mặt biến sắc nói: “ Nhắc tới tiền mới nhớ, thay quần áo không mang theo ví, hỏng to, chị Hồ, chị có mang tiền theo chứ?”

“ Cậu mời cơ mà tôi mang theo tiền làm gì? “ Hồ Lệ Quân cố ý nói, biết Giản Phàm chơi ba tên kia, cô cũng phối hợp:

Ba người kia thộn mặt nhìn nhau, tên ngốc nhất là Tiêu Thành Cương phản ứng thần tốc nhất, phủi trách nhiệm ngay: “ Oa ca, không đùa thế được đâu, đừng đem thói xấu ăn cơm không trả tiền của đồn công an tới đây, không ổn đâu. Em ứng trước tiền lương tháng sau rồi, đừng đổ cho em.”

“ Ai bảo cậu mời đâu, thừa biết cậu là tên nghèo kiết xác.” Giản Phàm chẹp miệng, Tiêu Thành Cương nghe thế yên tâm ăn, ánh mắt Giản Phàm chiếu tới Quách Nguyên, thấy hắn định nói, chặn trước:” Tôi cũng không có ý để anh mời, không được không được.”

“ Không sao, cậu thường mời chúng tôi, bữa này để tôi mời.” Quách Nguyên rất thật thà:

“ Không, tuyệt đối không được, vì câu này của anh là đủ rồi, để anh bỏ tiền tôi còn mặt mũi nào nữa.” Giản Phàm nhìn Trương Kiệt đang im thin thít cúi đầu sợ người ta chú ý:” Trương Kiệt, không dám nói nữa à? Quen anh cả năm rồi, tôi mời anh ăn bao nhiêu bữa, anh đếm xem, có lần nào anh cho tay vào túi không? Thế lại còn làm cỏ đầu tường, gió chiều nào ngả chiều đó, ngay quyền uy tổ trưởng cũng không coi ra gì.”

“ Tổ trưởng, tổ trưởng, tôi sửa, tôi sửa ngay lập tức, tôi tuyên bố từ nay cắt đứt với Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương. “ Trương Kiệt nghe ra rồi, mình là dê thế tội, cầu khẩn: “ Tổ trưởng, cậu độc thân không hiểu kết hôn khó khăn thế nào đâu, một tháng tôi kiếm được bao nhiêu, tiền điện, tiền ga, tiền nước, tiền rau, tiền gạo, lại còn tiền sữa, tiền tã, nuôi vợ nuôi con, giờ nuôi luôn cả mẹ vợ chăm cháu, khó khăn lắm. Cậu không thể ra tay độc ác với người cha vĩ đại, người chồng kiểu mẫu, người con đáng thương như tôi chứ.”

Đều biết Giản Phàm không quên tiền thật, muốn chơi khó họ một phen thôi, có điều một phen thổ lộ thương tâm của Trương Kiệt làm cả đám ôm bụng cười, Hồ Lệ Quân cũng không dám ăn nữa, sợ bị sặc, ăn cũng không yên thân với đám này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận