Hắc Oa

Q6 - Chương 211: Trò chơi đuổi sóng. (11)

Chủ nhiệm Điêu bị khí thế, không, phải nói là sát khí trên người Giản Phàm làm thoáng giật mình, là người từng trải, nhưng ông ta rất hiểu cảm xúc này, bình tĩnh nói: “ Đó là vì cảm giác trách nhiệm của cậu quá lớn, nếu vẫn là cảnh sát, cậu sẽ là cảnh sát tốt.”

“ Có cho tôi chọn lại lần nữa, tôi vẫn không làm cảnh sát đâu.”

Giản Phàm bỏ lại chủ nhiệm Điêu tại chỗ đi thẳng ra khỏi kho xăng dầu, không bao lâu sau vang lên tiếng tú hét vang trời, tiếng xe rồ máy, rồi đám đông tụ tập bắt đầu tản đi, đến khi Dương Hồng Hạnh đi ra thì giải tán tới bảy tám phần. Giản Phàm đang vẫy tay tiễn một nhóm cuối, cũng chính là nữ nhân tên Tằng Nam, nhìn thấy hai người họ đang thì thầm với nhau cái gì đó, đứng rất gần, xe đi rồi mới quay về nói với Trần Thập Toàn, Giang Nghĩa Hòa: “ Xin lỗi, hôm nay cháu làm hai người vất vả rồi.”

“ Ài xin lỗi cái gì, cao hứng mà không được đây, trong đội chúng tôi là phế vật, chỉ có cậu mới coi hai lão già này là bảo bối, đúng không Lão Giang, anh làm cảnh sát cả đời cũng chẳng gặp nổi vụ án thế này đâu nhỉ?” Trần Thập Toàn cười hỏi, Bác Giang gật đầu kéo Trần Thập Toàn đi vào, để không gian riêng cho đôi trẻ:

Giản Phàm nhìn trên mặt, trên tay Dương Hồng Hạnh toàn là vết bẩn, kéo cô vào bên trong phòng bảo vệ, lấy chậu đổ nước, tỉ mỉ lau mặt cho mặt cho Hạnh Nhi sau đó lè lưỡi làm mặt quỷ với mấy đặc cảnh độc thân trố mắt nhìn hai người, khiến Dương Hồng Hạnh đỏ mặt xấu hổ. Cô giật lấy khăn tay chạy ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “ Vừa rồi ngồi một mình nghĩ gì thế?”

“ Nghĩ gì được chứ? Nghĩ tới cha mẹ, em gái rồi nghĩ tới vợ.” Giản Phàm thấy Dương Hồng Hành hừ mũi, thở dài: “ Suốt ngày không chịu tin anh, trừ mọi người ra thì anh còn nghĩ tới ai được? Anh nghĩ nếu mình sống được 60 tuổi thì nửa đời người sống phí rồi, sau này phải sống cho tốt, chăm sóc cha mẹ, chăm sóc vợ, sau này có con phải dạy bảo thật tốt, đừng như cha nó, đến 30 rồi mà vẫn sống hồ đồ.”

“ Ừ, lý tưởng không tệ.” Dương Hồng Hạnh ừm khẽ một tiếng, bị lý tưởng đơn giản của y làm có chút động lòng: “ Nhưng mà anh còn chưa có vợ mà đã nghĩ tới con rồi.”

“ Sắp có rồi ... Chúng ta không đính hôn nữa, đính hôn cái gì chứ.” Giản Phàm đột nhiên chém đinh chặt sắt nói:

Dương Hồng Hạnh sầm mặt, không biết y lại lên cơn thần kinh gì: “ Không đính hôn nữa thì thôi, anh đi mà nói với mẹ em.”

“ Đương nhiên là anh sẽ nói.” Giản Phàm đại khái là bị chuyện gì đó tác động tới thần kinh yếu ớt, giọng vài phần mệnh lệnh:” Mai chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn luôn, ngày kia tổ chức tiệc, đính hôn cái gì, phiền, đừng cứ cái gì cũng nghe mẹ anh, mẹ em, chúng ta tự quyết.”

Dương Hồng Hạnh đưa tay sờ trán: “ Không sốt.”

Mắt Giản Phàm ánh lên đau đớn, tuy trước mắt là vợ tương lai, nhưng hạnh phúc không che lấp nỗi đau, nắm tay Dương Hồng Hạnh thấm thía nói: “ ... Em xem Sở Tú Nữ vừa được đưa đi đáng thương thế nào, gia sản trăm triệu, cuối cùng chỉ có một cấp dưới ở bên. Anh lại sai rồi, mấy năm qua chỉ biết đâm đầu kiếm tiền, anh luôn nghĩ kiếm tiền để đảm bảo cuộc sống sau này rốt cuộc suýt nữa còn mất cả em. Hạnh Nhi, anh muốn có một cái nhà, một người yêu anh, lo lắng cho anh, quản lý anh, Hạnh Nhi, em làm vợ anh nhé?”

Giờ mới có lời cầu hôn chính thức, dù thời gian và địa điểm chẳng phù hợp chút nào. Dương Hồng Hạnh má ửng hồng, lúm đồng tiền nông chứa đầy hạnh phúc, khẽ "ừ" một tiếng, nắm chặt lấy tay Giản Phàm, bất tri bất giác quên mất mình ở đâu, đưa tay sờ vết thương trên má Giản Phàm, từ ánh mắt của y, từ giọng nói của y, cảm nhận được ái tình mà mình khao khát, hết sức chân thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận