Hắc Oa

Q4 - Chương 159: Lưỡi bén quanh co. (1)

Kế hoạch đã nói đã xong, công việc an bài rồi, tính tròn cả tổ có bảy người, lực lượng cơ động chỉ có một mình Tiêu Thành Cương, Sử Tĩnh Viện là mượn tạm để phác họa hiện trường, rõ ràng là giật gấu vá vai. Quách Nguyên vẻ mặt khó khăn:” Giản Phàm, lượng công tác thì lớn, thời gian lại chỉ có một tháng thôi, không tra ra manh mối thì làm sao?”

“ Ha ha ha, mọi người nên nhìn vào mặt tích cực, dù gì cũng chỉ một tháng, giờ đã qua 7 ngày, còn 23 ngày nữa, tức là chẳng phải vất vả lâu. Đây không phải là phá án có kỳ hạn, chúng ta tận lực là được, tra không ra cũng chẳng ai mất mặt, án treo 14 năm, chúng ta dám tra đã là có dũng khí rồi, À phải, chẳng may chỉ cần tóm được cái đuôi nhỏ thôi là lập tức dương danh giới cảnh sát, dương danh Đại Nguyên.” Giản Phàm xúi bẩy:” Tiêu Thành Cương, mày có muốn nổi tiếng không?”

“ Muốn.” Tiêu Thành Cương đơn giản lần nào cũng bị Giản Phàm khích mà không rút kinh nghiệm, cao hứng gật đầu ngay, có điều thòng thêm một câu:” Oa ca, nhưng mà em đi theo anh, đi theo bọn họ chỉ được ăn cơm hộp, còn bắt em trả tiền.”

“ Ha ha ha, mọi người xem, phải có tinh thần như Thành Cương, ngay cả chuyện ăn uống cũng nghĩ tới luôn, tốt phải có thái độ làm việc như thế mới có phát hiện.” Giản Phàm chỉ Trương Kiệt:” Anh có vấn đề gì?”

“ Cậu chỉ huy thì tôi làm thôi, dù sao tôi chả phải tổ trưởng, hề hề, tội lỗi chẳng đồ lên đầu tôi.” Trương Kiệt nói rồi ưỡn người khí thế, hắn ngồi giữa Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên, vốn chật chội, cử động một cái là đụng chạm tới người khác, ba tên bắt đầu đẩy nhau như trẻ con, bực tức đứng dậy đứng ra ngoài luôn:” Giản Phàm, muốn tra vụ án văn vật thì tôi kiến nghị cậu đào một người tới đây, người này nhờ vụ án buôn lâu cổ vật mà thành danh, là nhân vật số một số hai trong cục đấy.”

“ Ồ, là ai?” Giản Phàm đã nghĩ tới người đó là ai:

“ Nói tới số một thì là phó cục trưởng Tiêu, ông ấy chỉ huy phá mười mấy vụ án buôn lậu cổ vật, nhưng là cậu không mời được bức tượng thần này. Còn một người, là của đội trọng án chúng tôi, mỗi lần có vụ án buôn lậu cổ vật là chị ấy khẳng định sẽ tham gia, chị ấy rất có kinh nghiệm ở chuyện này.” Trương Kiệt cười gian:” Giản Phàm, sao lại quên cả vợ mình thế hả?”

A, Giản Phàm biết là ai rồi, người nói chỉ đùa vô tâm, ám chỉ lần Giản Phàm và Hồ Lệ Quân đóng giả vợ chồng, nhưng nghe vào tai Giản Phàm lại khác, mặt không khỏi đỏ lên. “ Cái gì, Tiểu Phàm đã kết hôn rồi à? Sao không thấy nói?” Thời Kế Hồng thất kinh ré lên, chuyên gia buôn chuyện thiên hạ mà bỏ lỡ cơ mật nhường này thật mất mặt:

Đến cả Sử Tĩnh Viện cũng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ âm thầm kết hôn, là ai? Hẳn không phải cô bé Dương Hồng Hạnh. “ Tổ trưởng của chúng ta vì tổ chức hiến thân, nhớ năm xưa tổ trưởng lâm thời Giản, cùng đại tỷ Hồ Lệ Quân của đội trọng án lần đầu gặp mặt, mọi người có biết cậu ấy nói gì không? Cậu ấy chê chị Hồ già, hỏi có thể đổi vợ không, ha ha ha ... Ôi mẹ ơi chết cười ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận